Anh đã dạy em cách yêu thương một người!

Ngày anh đến, em được ôm anh rất lâu, rất lâu để được biết cái lạnh của Hà Nội cũng có lúc ấm áp như thế nào, để biết là có người cũng lạnh như mình để biết đôi tay anh to thế nào

Ngày anh đến…

Có con bé không còn thích lang thang ngang dọc khắp phố phường một mình chỉ muốn ngồi sau xe anh, dựa nhẹ đầu vào vai anh rồi khe khẽ hát vu vơ. Người đưa em đi khắp những ngõ phố Hà Nội, những con đường ấy dường như đã bớt cô đơn và lạnh lẽo hơn từ khi có anh…

Ngày anh đến khi mùa đông vừa chạm ngõ… Hà Nội mùa Đông là ngõ nhỏ phố nhỏ là những quán cóc liêu xiêu ấm nồng không khí lạnh... Hà Nội mùa đông đẹp cô đơn và giá buốt.

Ngày anh đến…

Có con bé đã không còn lạnh lẽo… Được ôm anh rất lâu, rất lâu để được biết cái lạnh của Hà Nội cũng có lúc ấm áp như thế nào, để biết là có người cũng lạnh như mình để biết đôi tay anh to thế nào, đôi vai của anh rộng lớn lắm và để được thấy bầu trời to lớn dịu dàng của em…

Ngày anh đến…

Em đã biết mình được che chở được yêu thương được vòi vĩnh được nũng nịu được là một đứa TRẺ CON theo đúng nghĩa đấy, vì đôi khi trong khi cuộc sống này cứ bắt em phải LỚN phải mạnh mẽ, phải kiên cường phải cứng cỏi để trưởng thành để chống chọi với cuộc sống đầy rẫy sự bon chen cám dỗ và…. phải MỘT MÌNH khi đối mặt với cô đơn.

Ngày anh đến…

Cảm ơn anh vì đã cho em một bờ vai để tựa, để em cảm thấy mình có một chỗ dựa nào đó, có một bàn tay nắm lấy em khi em muốn buông xuôi, có một ánh mắt nói với em rằng: “mạnh mẽ lên cô bé” khi em muốn gục ngã… có một trái tim đang làm tan chảy trái tim đã lâu rồi băng giá của em…

Trước khi anh đến, có một con bé ngang ngạnh, cứng đầu, không từ một trò nghịch ngợm nào của lũ “tóc ngắn, đầu đinh”, có một cô bé ngang tàn “trời không sợ, đất không sợ”, một cô bé dễ khóc dễ tổn thương, một cô bé cứ lặng lẽ giấu nỗi buồn vào sau đôi mắt và tiếng cười đã biết nhớ, biết khóc, biết giận và say nắng anh tự khi nào rồi!

Ngày anh đến, Anh dạy em cách yêu thương trọn vẹn một người!

U-ON

Polly po-cket