Tôi vẫn nhớ như in cái đêm mà tôi bị ma ám, cái đêm mà tôi chỉ ở nhà một mình. Đến giờ mà tôi vẫn chưa hết sợ hãi
Nhưng vốn tính sôi động và thích bay nhảy, du lịch nên tôi không thể ngồi một ngày hơn 8 tiếng đồng hồ trước màn hình máy tính, với những công thức, con số, lệnh,… nên 4 tháng sau tôi quyết định ra đi với mức lương khá tốt đối với sinh viên mới ra trường lúc đó là 250 usd ( lúc đó đo 1usd = 11,000 VNđ). Tôi ra đi với sự trách mắng của gia đình và bạn bè: “người ta ai cũng bị trái ngành, mày học và ra làm đúng ngành mà đi bỏ, khùng hả?”. Nhưng có ai biết được tôi đã nhầm khi định hướng sự nghiệp và công việc để phát triển tương lai?
Mặc kệ những lời can ngăn, la mắng tôi quyết định nghỉ và lang thang tìm việc, chưa tìm được việc gì, thì gia đình tôi có quen một người làm Tạp vụ cho trường Công Nhân Kỹ Thuật Nhân Đạo, nằm trên đường Cách Mạng Tháng Tám, trong một con hẻm nhỏ đối diện công viên Lê Thị Riêng, thuộc Quận 3. Cô đó giới thiệu tôi vào trường này với công việc sửa chữa và test máy tính cho các lớp theo học khóa Công nghệ thông tin trước khi vào học. Do phải phục vụ cho lớp buổi sáng nên tôi thường phải làm đêm ( vì lớp cuối cùng của khóa kết thúc lúc 8h30 tối) do làm đêm hoài như vậy nên Hiệu trưởng trường có ý mời tôi khiêm luôn vị trí bảo vệ đêm cùng với bác bảo vệ già tên Ngọ. Tôi cũng chẳng muốn nhận vì sức vóc nhỏ nhắn của tôi mà bảo vệ gì nổi ai, nhiều khi cướp vào tôi có mà chết. Nhưng vì để chứng minh với gia đình và bạn bè là tôi vẫn sống và lao động tốt dù không làm công ty phần mềm nữa, mặt khác tôi cũng muốn kiếm thêm thu nhập vì công việc chính của tôi tại trường chỉ mất 3 tiếng 1 ngày thôi, cộng thêm tôi đã từng là Huấn luyện viên lớp thiếu niên cho Câu lạc bộ Vovinam Quân đôi. Nên cuối cùng tôi cũng quyết định đồng ý vì cảm thấy mình cũng có nhu cầu và có khả năng đảm đương công việc này.
Làm trong trường này cả mấy tuần rồi, tôi thấy ngôi trường này có vẻ mát mẻ, yên tỉnh đến mức ảm đảm thế nào đó. Trừ những lúc náo nhiệt khi có học sinh ra vào, chơi thể thao thì còn lại là khoản sân, không gian, thời gain rất ảm đạm ( nếu có khi nào rỗi thì ghé qua xem thử nhé). Nhưng hôm này là ngày đầu tiên tôi ngủ lại trường với vị trí là Bảo vệ. Buổi tối đầu tiên đó Bác Ngọ, hướng dẫn tôi quy định và quy tắc của công việc. Nào là: trước 12h phải đi 1 vòng từ lầu 1, đến lầu 4 đóng tất cả các cửa lớp lại, khóa chốt, tắt hết thiết bị điện, khóa nước,….
Rồi phân công tôi trực cổng sau của trường nhân đạo còn Bác trực Cổng trước ( vì trường có 2 cổng). Tối tôi sẽ ngủ bất cứ chổ nào tôi thích nhưng Bác tư vấn rằng nên ngủ ngay căntin vì chổ đó có 1 cái điện thoại bàn mà trưởng bảo vệ hay gọi kiểm tra vào buổi tối mà nếu gọi mà có người bắt máy ngay thì họ sẽ cho mình làm tốt, sau cuộc gọi đó thì tha hồ ngủ chỉ cần 1 cái mùng, 1 cái chăn trải trên bàn là khỏe re.
Tuần đầu tiên thật nhẹ nhàng và thoải mái, tôi nghỉ chắc mình sẽ như thế này cho đến khi có cơ hội tìm việc mới. Thế nhưng đêm thứ 8 đã có những thay đổi:
Tối đó như thường lệ, sau khi kiểm tra toàn bộ hệ thống theo quy trình tôi trải chiếu và giăng mùng ở căntin, nơi yêu dấu mỗi đêm của tôi và chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại reo tôi với tay bắt máy thì đầu dây bên kia dập máy, tôi nghỉ ” chắc kiểm tra đây”. rồi tiếp tục ngủ, 15 phút sau điện thoại reo lên, tình trạng cũ lập lại, tôi khá bực mình nhưng do công việc nên đành vậy. tôi tiếp tục ngủ, tôi đã ngủ say khi bị điện thoại reo mấy lần. Nhưng khoản 2h45p trong giấc ngủ say tôi lại nghe tiếng điện thoại reo trong lúc mơ màng bắt máy tôi nghe trong điện thoại tiếng vi vu của gió và tiếng rên rỉ rất thương tâm. Tôi tỉnh hẳn và ngồi bật dậy. Một mình giữa một khoản sân rộng của trường, tối tăm, mù mịt và hoang vắng. Tôi ra cổng trước ngồi với chú Ngọ và con Bila ( con chó nhật mà tối nào chú cũng dắt vào) đến sáng.
Tôi hôm sau ( đêm thứ 9), tôi không ngủ ở Căn tin nữa, tôi chui vào chiếc xe 16 chổ của trường đậu ở góc sân trường, gần cổng sau để ngủ, trong đây ấm và cách âm với bên ngoài nên dễ ngủ lắm. Tôi chỉ cần chú ý nghe cú điện thoại kiểm tra xong là đóng cửa xe ngủ tới sáng ( bảo vệ gì gì lạ thật?). Đang ngủ say tôi nghe tiếng sột soạt như có ai đó cào cấu ngoài cửa xe, tôi mở mắt nhìn không thấy gì, ngủ lại được một lúc âm thanh đó lại phát ra nhưng lớn hơn lúc nãy, tôi mơ màng mở mắt thì thấy một bàn tay rất xinh xắn đang đậpp vào cửa kính như muốn kêu cửa. Giật mình tôi ngồi phắt dậy thì không thấy gì, nhìn ra ngoài chỉ thấy con chó nhật sủa in ỏi. “Chắc mình mơ” tôi nghỉ vậy. Nằm xuống ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, khoa điện tổ chức ” kỷ niệm ngày thành lập khoa điện của trường”. Tất cả những cựu học sinh khoa điện của những khóa trước và khóa hiện tại tổ chức họp hành, hội nghị gì đó ( tôi phải setup máy chiếu, màng chiếu, âm thanh ánh sáng mà, mệt muốn chết). Họp từ sáng đến trưa. toàn thể những người này dẫn nhau đi nhậu ở đâu đó nghe nói là gần trường. Tôi lại phải dọn dẹp chiến trường. Trước sướng không chịu giờ như người tạp vụ, chán thật. truyen ma Tối đến, sau khi hoàn tất ” quy trình bảo vệ” tôi chuẩn bị ngủ nhưng nghỉ tới chuyện hôm qua thấy sợ sợ nên tối nay tôi sẽ ngủ ngay góc tường hướng quẹo trái sẽ ra cổng chính. Tuy hơi xa cổng sau của trường nhưng vẫn quan sát được ( thật ra có quan sát gì đâu). . Rồi cố ngủ, hy vọng nằm gần cổng chính gần Bác Ngọ, gần con chó nhật thì sẽ ngủ ngon đêm nay. Tôi ngủ lúc nào không biết, tự nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang lay tôi dậy, mở mắt trong tình trạng mơ màng nhìn thấy một thanh niên khá điển trai, mặt áo sơ mi trắng, quần tây khá lịch sự, trên túi áo còn cài bông hoa ( cái hoa này là của khoa điện gắng lên cho thành viên, học sinh của khoa tham gia hội nghị) nên tôi biết ngay là học sinh khoa điện đây, chưa kịp hỏi gì thì anh ta nói: ” chiều nậu say qua, giờ về không nổi, cho ngủ ké nha”. Vừa buồn ngủ, vừa thấy tội nghiệp ( tôi cũng từng như vậy mà) nên ok ngay, nhưng lạ thật, 2 cái bàn tôi ghép lại để ngủ dư sức cho tôi với anh ta nằm đàng hoàn nhưng anh ta cứ ngủ quay ngược đầu với tôi, quái lạ, như do buồn ngủ qua nên ” kệ bà nó đi”. Ngủ tiếp, 15p sau tôi cảm giác có cái gì đó đang đè lên ngực tôi, mở mắt ra tôi thấy cái chân của anh ta đè lên, tôi hất ra, , rồi anh ta lại gác lên. Bực quá, tôi nói: ” ngủ đàng hoàn đi cha”. Anh ta lòm còm ngồi dậy và nói trong giọng say: ” không cho ngủ thì thôi, làm gì ghê vậy” rồi anh ta lảo đảo đứng dậy và quẹo ra cổng chính. Tôi nhìn theo một lúc nhưng chợt nhớ nội quy của trường là buổi tối không ai được vào trừ 3 người là bảo vệ gồm tôi và Bác Ngọ, hoặc Ông Kim ( Chủ tịch và là người xây trường, có một phòng như căn hộ tại lầu 2). thì sao chú Ngọ lại cho người này vào, thoáng nghỉ vậy tôi bật dậy chạy theo thì không tấy ai. khoản thời gian anh ta đứng dậy và ra cổng dù cho chạy cũng không thể nào biến mất nhanh như vậy. Giật mình, ” trộm hay …” Tôi ra hỏi Bác Ngọ ” Sao chú cho anh học sinh lớp điện vào,?”. Bác Ngọ trả lời ” Quy tắc của trường này tao rõ hơn ai hết, tao dâu có khùng mà cho ai vào mậy”. Tôi một lần nữa bàng hoàn.
BÀI VIẾT NGẪU NHIÊN | [TẮT] |