XtGem Forum catalog

Chỉ cần tin và yêu


Cái cớ nghỉ làm để học là một dạng trá hình, vì sự thật là bây giờ tôi đang chúi mặt vào màn hình laptop, vừa khóc, vừa cười vì mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc. Lúc đã no nê cảm xúc thì xách xe chạy lòng vòng quanh quận nhất, hết cafe bệt rồi lại bánh tráng trộn... một mình. Thật ra tôi cũng muốn rủ ai đó đi cùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ làm phiền họ, bởi cuộc chơi của tôi không giống những người khác. Tôi cũng không thích những sợi dây trói buộc hoặc dắt tôi làm những điều họ muốn. Và chỉ khi một mình, tôi mới cảm nhận được sự tự do, thoải mái làm điều mình muốn.

- Dạo này em không đi làm gia sư nữa à?

Chị cùng phòng kéo mạnh cái gối đẫm nước mắt vì phim Hàn đang nằm trong tay tôi ra, nhìn vào khuôn mặt với cái mũi đỏ ửng của tôi rồi hỏi.

- Em không, em nghỉ làm rồi.

- Sao vậy? Đang làm tốt thế cơ mà. Hay người nhà họ bắt nạt em.

- Không có đâu, họ rất tốt, nhưng... em rất tiếc. - Tôi nhăn răng cười cho qua chuyện, vì chị ấy là người hay hỏi, nếu cứ trả lời đúng ý chị ấy cần thì sẽ có thêm nhiều câu hỏi khác nữa. Nhưng có lẽ chị ấy còn biết nhiều hơn những gì đang hỏi tôi.

- Dạo này em đang hẹn hò à? Hôm trước chị thấy có ai đó đưa em về. Thi thoảng còn không chịu về phòng. Thành gái hư rồi nha.

- Chị đừng nói linh tinh, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu. Thật ra... - Tôi bắt đầu kể cho chị nghe câu chuyện như phim của mình.

- Vậy em có tình cảm với cậu ta không?

- Không có!

- Thật sao? Một chút cũng không sao?

- Em... em cũng không biết nữa. Chỉ là em cảm thấy không hợp và kết thúc không có hậu.

- Kim à, chị thấy em đa nghi quá rồi. Chuyện tình cảm không thể nói trước được thật hay giả, đúng hay sai đâu. Hơn nữa, em làm ơn ít xem phim thôi, em đã quan trọng hoá cuộc sống chỉ vì nghĩ quá nhiều về mối liên quan giữa phim và đời thực. Em cũng biết các bộ phim tình cảm kết thúc có hậu và để có cái kết đó thì các nhân vật đều trải qua khó khăn. Em mà cứ né tránh khó khăn, thử thách thì đến bao giờ mới có cái kết đẹp đây Kim? Hãy thử một lần lắng nghe tiếng lòng và thành thật với trái tim mình.

Lắng nghe tiếng lòng và thành thật với trái tim ư? Tôi cũng không biết mình đã làm điều đó bao giờ chưa, nhưng hình như trước giờ tôi luôn né tránh những điều liên quan đến trái tim và cảm xúc, vì tôi sợ những vết thương lòng, vì tôi không muốn khóc cho những sự tan vỡ. Tôi cũng đang tự hỏi, với tôi, Minh có thể là gì?

Hay cũng chỉ như Phong, Lâm, Nhân đã từng theo đuổi tôi và cuối cùng cũng ra đi chỉ vì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Tôi thật ngốc, làm gì có ai chịu đợi mà không biết tôi có yêu họ hay không và đến khi nào tôi mới đồng ý, chấp nhận tình cảm của họ.

“Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi
Rồi có những đêm mưa
Nằm nghe câu ca rất xưa
Từ radio phát lên, nghe thật buồn
Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy
Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu!”

Từng ca từ của bài hát “Khi người lớn cô đơn” cứ len lỏi, ngấm dần vào tế bào cảm xúc của tôi. Đêm Sài Gòn yên tĩnh đến kỳ lạ, tôi cứ chập chờn, ý nghĩ nhẩm theo câu hát... cho đến khi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

...
Một sáng thứ bảy tuyệt vời, khí trời dịu dàng khó tả. Sài Gòn đôi khi cũng biết chiều lòng người, không uổng công đêm qua tôi đã cầu nguyện thật lâu để có một chuyến đi thật bình an, thú vị. Vì đi trong ngày nên tôi chỉ đem đủ đồ để thay và vài vật dụng cần thiết của con gái. Dĩ nhiên, tôi không có kem chống nắng vì đó là thứ tôi chưa bao giờ dùng nên dù có lượn nguyên cái siêu thị, thứ đó vẫn nằm ngoài list ghi nhớ mua và nằm trong list lãng quên của tôi. Nhưng như tôi đã nói, trời hôm nay sẽ đẹp, hơn nữa da tôi dễ nhả nắng nên những thứ ấy cũng không cần thiết lắm.

Ba của Ken nói rằng họ sẽ chạy xe qua chỗ tôi nên tôi không cần đi xe máy qua nhà họ. Cũng được, cố từ chối càng khiến mọi chuyện không thoải mái.

Chiếc xe 5 chỗ vừa đủ cho 5 người. Không biết là vô tình hay cố ý mà tôi phải ngồi giữa hai anh em nhà họ, nhưng chỗ tôi thích lại là cạnh cửa xe. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi khều nhẹ nhóc Ken.

- Cho cô ngồi ngoài đi.

- Không cho!

Nó tỉnh bơ, thậm chí còn không nhìn mặt tôi. Có vẻ như từ khi tôi nghỉ làm, cái quyền năng của một cô giáo đối với Ken cũng mất đi rồi, tôi khóc không ra nước mắt. Hai chân tôi bắt đầu tê vì phải ngồi cứng đơ một chỗ, hai cặp mí mắt muốn díp lại mà không dám. Nếu ngồi gần cửa, tôi có thể dựa đầu vào đó mà ngủ. Thật sự không thoải mái chút nào.

- Chị muốn đổi chỗ không?

Một luồng gió ấm áp, âm thanh truyền cảm chạm đúng ước nguyện

Trang: Trước 1...101112
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]