Cho tôi về bên người tôi yêu…
[ Mai ">
Tôi lại thu xếp vali. Hơn một năm trước là để ra đi. Lần này là để trở về. Những ngày tháng ở Lund đối với tôi quả thật vô cùng lạnh lẽo, dù có nắng. Làm thế nào khác được khi mà bạn đã gửi lại trái tim của mình trong mùa đông của xứ nhiệt đới gió mùa? Niềm vui duy nhất của tôi ở đây là ngắm nhìn những trái táo. Đỏ và lúc lỉu dọc hai bên đường, chìa ra khỏi những hang rào gỗ trắng…Chúng chỉ là táo dại, trồng làm cảnh trong vườn chứ ít người ăn. Tuy thế, tôi vẫn thích chúng hơn là những quả táo đỏ au bong bẩy bán trong siêu thị. Đơn giản vì màu sắc và kích thước của chúng, vừa tay tôi cầm để ngoạn thẳng, như giống táo mèo của Việt Nam . Tôi thèm cả một bát canh rau muống…hay bất kỳ rau gì cũng được, miễn là nhiều và tươi! Ở cái xứ đắt đỏ này, một quả cà chua hay một mớ rau lơ thơ cũng có giá cả chục nghìn!
Như đa số du học sinh khác, tôi nhớ nhà! Những người hiểu thì cũng đã hiểu rồi, những người chưa hiểu gì thì dù có nói là “nhớ vô cùng” hay “nhớ cực kỳ” thì họ cũng đâu hiểu! Tôi nhớ bố mẹ và em gái, nhớ căn phòng của mình, tôi thèm món ăn Việt Nam, nhớ bạn bè, những con đường hay lượn lờ, khu chợ bán quần áo hang thùng hay đi “bới” cùng nhỏ bạn thân…Nhiều buổi sang, tôi mở mắt ra rồi lại nhắm lại…Thầm mong khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã đang “ở nhà”…
…Chỉ duy hình ảnh của anh, là điều khiến cho hai chữ “trở về” của tôi trở nên méo mó!
Ngày ngày tháng tháng… Những offline và email tôi nhận không có cái nào là từ anh! Từ ngày ấy…Ngày tôi khép cửa phòng anh và ra đi…có lẽ lần đó là anh nói thật! Anh không cần tôi nữa! Không có cũng được! Và anh đã chẳng thèm tìm đến nhà tôi để nhận bức thư tôi nhờ mẹ chuyển giúp! Mà anh nhận được rồi thì sao? Chắc anh sẽ chẳng thèm tìm…Anh không thích lãng mạn và những điều mơ hồ. Đến chính tôi còn không hiểu mình đang ở đâu trong thế giới bao la này, thì làm sao tôi bắt anh đi tìm tôi được???
[ Anh ">
Tôi thả mình xuống đám ghế nhựa ở nhà chờ trong ga, ngay sau khi vừa vứt chiếc balô trên vai xuống. Tôi vừa từ Sapa trở về. Không có cô ấy! Dù mệt nhưng tôi vẫn bấc giác tự cười. Rõ rang tôi biết Mai đã đi Thuỵ Điển, sao tôi còn hi vọng gặp cô ấy ở Sapa, hay Thiên Sơn với chả Ba Vì chứ?
“Anh muốn gặp lại em! Rất muốn! Vì rất nhớ! Thế nhưng anh phải tìm em ở đâu đây?”. Tôi gục đầu xuống đầu gối, nghe sống mũi nhói buốt…Người ta nói rất nghiều về chuyện “Mất rồi thì mới thấy quý”, nhưng sẽ chẳng thấm gì với những kẻ chưa từng mất mát – như tôi ngày xưa…
Tôi xách balô ra cửa ga. Đám xe ôm và taxi ồn ào bu quanh. Nhưng tôi lắc đầu, tiến thẳng ra bãi gửi xe máy. Taxi à, ngày xưa, tôi và cô ấy đã cùng chơi một trò chơi nho nhỏ trong suốt những năm tháng yêu nhau, với những chiếc taxi. Một ngày khi đang đi trên đường , cô ấy ôm xiết tôi, hào hứng:” Anh ơi! Em bảo này…”. Chúng tôi sẽ cùng dõi theo những chiếc taxi đi trên đường( phải đi chứ không không tính cái đang đỗ), nhìn kĩ biển số của chúng (phải là cả hai cùng nhìn thấy chứ một người thì không tính), nếu đuôi số chẵn ( tôi chọn số chẵn). tôi sẽ “được” nói :”Anh yêu em”, nếu đuôi lẻ, đến lượt cô ấy “được” nói:” Em yêu anh”!
Đang nghĩ, tôi bỗng giật mình khi một chiếc taxi tạt đầu xe tôi, cua một vòng rồi phanh gấp, tấp vào vỉa hè. Đón khách. Bọn lái taxi vẫn ẩu như thế, để giành khách, để chứng tỏ cho khách thấy hãng của mình “phục vụ nhanh nhất”. Sau khi suýt ngã, tôi đi từ từ…Không phải vì tôi sợ…mà là vì tôi chờ…Cái taxi màu trắng kẻ viền xanh lá, lao thốc lên, qua tôi. Biển số của nó là 29X-0348…Số 8, số chẵn!…
“Em à…anh yêu em!”
Tôi nhẩm thầm trong óc. Có diều gì đó hiện ra…Tôi xiết tay ga!… Và anh đã thấy : Trong tim anh, em lúc nào cũng ở đó…em yêu!
[ Mai ">
Chẳng ai ra sân bay đón tôi cả. Vì tôi cố tình báo sai ngày về! Tôi muốn mình là một món quà cho những người yêu thương. Sau khi làm thủ tục check out, tôi cài chiếc sim điện thoại cũ vào máy, trong lúc đứng chờ taxi…
Máy báo hai tin nhắn từ ngày tôi đi. Đều là của anh.
Tin thứ nhất: “Tối thứ bảy đi café’ không?” – 3 tuần sau cuộc cãi nhau. Sau khi tôi đi 10 ngày.
Tin thứ hai. Gửi hôm qua. Rất dài:
“ Em ơi, anh tìm thấy em rồi!!!