Tôi đã cố chấp giữ lấy cái gì, và đã cố chấp tranh đấu vì cái gì? Khi ngay cả người mà tôi cố gắng níu kéo không thật sự thuộc về tôi? Khi mà chỉ cần vài ba tác động từ người khác là anh ta có thể bỏ lại tôi không thương tiếc ở một nơi thế này?
Vì tất cả bọn họ, có xứng đáng không?
Để mặc bàn chân vẫn túa máu đau đến tê liệt, tôi trở về nhà sàn theo lời chỉ dẫn của vài ba đứa trẻ lên nương. Tôi cứ ngồi yên như vậy đợi Huy, cho đến giới hạn kiên nhẫn cuối cùng đã chạm đến theo cái ngoái đầu lúc tôi bước lên xe khách trở về Hà Nội. Tháo sim điện thoại ra khỏi vỏ, tôi thả nó rơi xuống nát vụn dưới chân những chiếc xe khách nghiến lên đằng sau.
Có lẽ giữa chúng tôi đã chẳng còn gì.
Anh trai cằn nhằn chân tôi bị nhiễm trùng, phải nằm viện sau ca tiểu phẫu khoét phần thịt thối nạm vào xương. Dẫu đau đớn vậy, tôi vẫn không khóc.
Tôi phát hiện, từ khi phải chấp nhận bị cuốn vào mớ mâu thuẫn tranh giành này, từ khi tường tận sự phản bội của Thu, tôi chưa từng một lần khóc.
- Mày làm gì mà để ra nông nỗi này?
- Không sao đâu, em không thấy đau.
- Từ bé đến giờ mày vẫn sợ đau nhất, nói dối làm sao được anh. Đau như thế mà còn cố nhịn không khóc nữa!
- Anh, em không đau đâu, em không đau một chút nào, em không thấy đau một chút nào hết!
- Mày với con Thu xảy ra chuyện gì à? Cả thằng Huy nữa, tại sao không cho chúng nó vào gặp?
- Anh, em với hai người ấy bây giờ không còn liên quan gì nữa. Nếu anh thương em thì nhất định đừng để họ vào đây.
Tôi vẫn muốn hỏi Thu, lúc Huy bỏ mặc tôi và bế cậu ta ngất lịm lên trên xe một cách vội vã, cậu ta cảm thấy thế nào? Cảm giác chiến thắng? Cảm giác cướp đoạt được thứ quý giá nhất từ tay người khác. Hay không một cảm giác gì?
Nhưng, có những chuyện không đơn giản là cướp đoạt hay bị lấy mất, chiến thắng hay thất bại. Bởi vì sau đó, tôi còn nhận ra, có quá nhiều chuyện xảy ra một cách mơ hồ, còn tôi thì u mê để rồi bước vào hết sai lầm này đến sai lầm khác.
- Cái Thu nó chết rồi!
- Tại sao?
- U ác tính giai đoạn cuối
- … Đáng đời!
- Sao mày lại nói thế? Thu nó là bạn mày mà? Dù có chuyện gì thì cũng nên nghĩ cho kỹ đi đã chứ! Đây, nó để lại đoạn băng ghi âm này, bố mẹ bảo anh mang về cho mày, nhất định phải nghe đấy.
Tiếng đóng sập cửa của anh Hùng vang lên, những giọt nước mắt bắt đầu nhòe nhoẹt chực rơi lã chã. Tại sao tôi lại cảm thấy như vừa mất đi một người quan trọng lắm? Tại sao tôi lại có cảm giác như tôi đã sai? Tại sao tôi lại thấy có lỗi với Thu như thế này?
Cảm giác đau đớn, so lúc này với lúc kia, có thể đo đếm được không? Nhưng bây giờ đây tôi lại hoàn toàn mang suy nghĩ hay là mình cũng đã chết? Bởi vì trái tim bắt đầu co rút đến độ tưởng như sắp tê liệt, bởi vì tôi chỉ muốn lao đi tìm cô ấy bằng xương bằng thịt ngoài kia, dẫu cho có xấu xa và độc ác cỡ nào, dẫu cho có đối xử với tôi tàn nhẫn và lạnh lùng thế nào cũng được.
Tôi chấp nhận hết, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy!
Chạm lấy đoạn băng ghi âm lạnh ngắt, bật mở. Toàn bộ câu chuyện của Thu, những tiếng nấc nghẹn và cả những cơn ho dai dẳng mãi không dứt. Rõ ràng trong lúc ghi âm, nước mắt cậu ấy đã không ngừng rơi…
Năm 14 tuổi, Thu bị cưỡng bức. Anh Hùng tìm thấy cậu ấy trong một chiếc gara sửa ô tô bỏ hoang, mắt vẫn mở thao láo, nhưng nước mắt thì chảy không ngừng. Anh ấy kể lại với tôi, bắt đầu từ ngày hôm đó, Thu không còn là một đứa trẻ nữa, và cô ấy biết rõ người đã làm hại mình.
- Ân oán cá nhân từ chuyện làm ăn của gia đình nhà Thu với công ty nhà bố Huy khi đó, anh cũng không rõ, chỉ biết bố Huy đã thuê người làm hại con bé…
- Anh, anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này! Tại sao đến giờ anh mới kể?
- Vì chuyện đấy mà kể ra, con bé đó sẽ như thế nào? Anh chỉ mong nó có thể vượt qua và quên đi vĩnh viễn. Nhưng không ngờ nó vẫn nhớ, hơn nữa lại còn nhớ rất rõ…
Nếu tôi biết câu chuyện của Thu, nếu người bạn thân suốt bao nhiêu năm là tôi biết mọi chuyện của Thu, thì có phải Thu sẽ bớt đau khổ đi? Hoặc cuộc sống của cô ấy sẽ bớt bi kịch hơn? Thì có phải cô ấy sẽ không ôm mối thù dai dẳng mà không thanh thản ra đi như thế?
Những khúc cuối cùng của đoạn băng ghi âm, Thu còn kịp nói với tôi, rằng cô ấy đã sai rồi. Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện, đứa trẻ lần ấy dụ cô đi vào gara để một người đàn ông khốn nạn cưỡng bước cô khi đó không phải là Huy, mà chỉ là một đứa nhỏ con của một bà giúp việc nhà Huy khi đó.
Thu đã lợi dụng bệnh tình của mình để níu chân Huy, cũng đã lợi dụng bệnh tình của mình để nhận được sự đồng cảm. Đấy chính là lý do Huy vẫn chạy đến gặp Thu bất cứ lúc nào, đấy chính là
CÙNG CHUYÊN MỤC | [TẮT] |