Đề thi đẫm máu - Chương 2
Sân bóng rổ Phương Mộc vừa mới ném bóng đã bị mấy cậu nam sinh khác sử dụng. Những chàng trai mới ngoài đôi mươi này đang hăng hái rượt đuổi, tranh bóng, liên tục phát ra những tiếng hét đầy hưng phấn, còn liên tục tranh luận xem có phạm quy hay không, điểm số có được tính hay không. Thái Vĩ nhìn những chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, bất giác hồi tưởng lại những năm tháng sinh viên của mình trong trường Cảnh sát, khóe miệng dần dần xuất hiện nụ cười.
Bất chợt, anh nhận ra, người đang ngồi cạnh anh thực ra cũng là một thành viên trong số thanh niên này, nhưng cậu ta lại không giống với những cậu nam sinh vô tư thoải mái kia! Như thể bị đánh dấu một thứ ký hiệu gì đó, khiến cậu trở nên khác biệt với mọi người xung quanh. Anh đành phải quay sang nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc nghiên cứu tài liệu rất lâu. Cậu cúi đầu, đôi mắt cứ luôn dán chặt vào mấy bức ảnh hiện trường, báo cáo hiện trường và báo cáo xét nghiệm tử thi. Đã mấy lần cậu ngẩng đầu lên, Thái Vĩ tưởng cậu định nói gì, vội vàng ghé đầu vào. Nhưng Phương Mộc chỉ trầm ngâm nhìn phong cảnh phía xa xa, vẫn không lên tiếng, một lúc sau, lại cúi xuống đọc tài liệu. Thái Vĩ để ý thấy, cậu đặc biệt chú ý đến mấy tấm ảnh hiện trường.
Cuối cùng, cậu đứng dậy, thở phào một tiếng. Sau đó bỏ kính ra, xoa xoa mắt, trả tài liệu cho Thái Vĩ đang chằm chằm nhìn cậu nãy giờ.
“Người này, nam giới, tuổi chừng 25-35, chiều cao không quá 1m75, có lẽ hơi gầy.”
Thái Vĩ chăm chú nhìn Phương Mộc, mấy giây sau, anh không kìm nổi, lên tiếng hỏi: “Chỉ có thế thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có thế!” Phương Mộc trả lời gãy gọn.
Thái Vĩ vô cùng thất vọng. Anh vốn tưởng Phương Mộc sẽ miêu tả thật cụ thể, kỹ lưỡng về chân dung, hoàn cảnh sống, hoàn cảnh gia đình của hung thủ giống như Đinh Thụ Thành đã kể. Nhưng Phương Mộc chỉ đưa ra chút kết luận chung chung mơ hồ thế này. Nói thực, những điều Phương Mộc vừa phán đoán, chẳng có chút giá trị manh mối nào: Thủ đoạn giết người tàn nhẫn này, phần nhiều là nam giới, hơn nữa, hầu hết sát thủ liên hoàn đều không quá 40 tuổi. Còn về chiều cao và cân nặng của hung thủ, theo như vết chân của nghi phạm để lại hiện trường, cũng có thể suy đoán ra được. Ngoài ra, những dấu vết để lại trên hiện trường cho thấy, hung thủ và những phụ nữ bị hại đã giằng co quyết liệt với nhau, điều này chứng tỏ hung thủ không phải là người cường tráng.div>
“Dựa vào số tài liệu và ảnh chụp hiện trường này, tôi chỉ có thể phán đoán được như vậy thôi.” Phương Mộc như thể đã nhìn thấu tâm sự của Thái Vĩ. Nhưng cậu liền bổ sung thêm: “Ngoài ra, tôi cảm thấy người này có vấn đề về tinh thần, cụ thể là vấn đề gì, tôi không thể khẳng định.”<>
Hừ, Thái Vĩ nghĩ thầm, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhận thấy hung thủ này là một kẻ biến thái!
“Biến thái và trở ngại về tinh thần là hoàn toàn khác nhau!”
Thái Vĩ không tránh khỏi kinh ngạc, anh nhận ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Phương Mộc đã hai lần nhìn thấu suy nghĩ của anh. Để che giấu nỗi kinh ngạc của mình, anh đứng dậy, giơ tay về phía Phương Mộc.
“Được rồi, cảm ơn cậu, nếu còn có điều gì cần cậu hỗ trợ, chúng tôi sẽ lại tìm cậu. Hẹn gặp lại!”
Phương Mộc nắm tay Thái Vĩ. Thái Vĩ cảm nhận thấy bàn tay đó rất lạnh, không có chút nhiệt độ ấm áp nào.
“Tốt nhất chúng ta không nên gặp lại nữa!”
“Ồ?” Thái Vĩ rướn cặp lông mày.
“Khi chúng ta gặp lại, đồng nghĩa với việc lại có thêm người chết.”
Thái Vĩ há miệng, nhưng lại không nói được gì, đành phải gật gật đầu, quay người bước đi.
Khi bước ra khỏi sân bóng, Thái Vĩ không kìm lòng nổi, quay đầu nhìn lại, Phương Mộc đã không còn ngồi trên ghế nữa. Nhìn sang bên cạnh, Phương Mộc đang quay lưng lại phía anh, cô độc ném trái bóng rổ của cậu. Lúc này, trời đã tối sẫm, trên sân bóng chỉ còn thưa thớt vài người. Bóng hình Phương Mộc càng lúc càng mờ nhạt trong sắc trời tối, chỉ có thể nhận ra đôi tay cậu liên tục giơ cao và quỹ đạo bay của trái bóng.
Tiếp theo: Đề thi đẫm máu - 3