Đề thi đẫm máu - Chương 4

Cần phải bình tĩnh, không được làm ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. Cậu vừa nôn, vừa kiên quyết nhắc nhở mình.
“Cậu không sao chứ?” Bên cạnh vang lên giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn của Thái Vĩ.
Phương Mộc thở dốc, yếu ớt dựa vào tường, uống hết cả nửa chai nước anh cảnh sát vừa đưa cho cậu. Cậu lấy ống tay áo lau miệng, nói khó khăn: “Có thể còn có một người nữa!”
“Gì cơ?” Thái Vĩ kinh ngạc mở tròn mắt.
Phương Mộc không trả lời, mà lảo đảo đi đến phòng 401, ngồi xổm xuống bên cửa chính, ở đó có một chiếc cúc áo nho nhỏ, bên trên in hình đầu chuột Mickey. Vừa rồi, trong lúc chạy đến góc hành lang để nôn, cậu vô tình nhìn thấy thứ này. Phương Mộc nhặt chiếc cúc lên, đưa cho Thái Vĩ, sau đó đi vòng qua tử thi, bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế, một bàn làm việc, ở góc tường có một chiếc tủ gỗ để quần áo. Trên sàn đầy quần áo vứt bừa bãi, trên giường có bốn túi đựng đồ cỡ lớn căng phồng, kẻ carô các màu đỏ, lục, lam, cam. Trong đó, có một túi đã bị mở, mấy chiếc áo sơ mi nữ được gấp ngay ngắn để bên cạnh. Phương Mộc nhìn đống quần áo dưới đất, rồi lại nhìn mấy túi để đồ, quay người hỏi người cảnh sát đang chụp ảnh: “Anh đã chụp xong chưa?” Sau khi nhận được câu trả lời đã chụp xong, Phương Mộc lập tức mở mấy cái túi đựng đồ đó ra. Người cảnh sát đang đeo máy chụp ảnh vội ngăn cản cậu, nhưng bị Thái Vĩ ngăn lại. Sau khi lục lọi trong đống quần áo, Phương Mộc vội vàng chạy vào trong bếp.
Bên cạnh bếp ga có một giá gỗ để dao, trên đó cắm dao gọt hoa quả, dao thái to, dao chặt xương, chỉ thiếu duy nhất một con dao thái loại trung bình, chắc là loại dao thái dài khoảng 15 cm, lưỡi dao dài, mảnh, cán gỗ. Phương Mộc hỏi nhân viên kiểm định đang lấy mẫu dấu vân tay: “Đã tìm thấy con dao đó chưa?”
Người cảnh sát đột nhiên bị hỏi, ngẩn người, nhìn Phương Mộc với ánh mắt dò xét.
“Đã tìm thấy chưa?” Giọng nói của Phương Mộc rất gấp gáp.
“Chưa.” Người cảnh sát đó do dự rồi trả lời.
Lúc này, Thái Vĩ cũng kịp đến, anh giơ chiếc cúc lên hỏi: “Cậu nói vẫn còn một người, là có ý gì?”
Phương Mộc không trả lời, tiếp tục hỏi người cảnh sát đó: “Các anh có phát hiện ra chiếc cốc hay vật dụng nào đựng thứ hỗn hợp giữa máu và các chất khác không?”
Người cảnh sát đó nhìn Thái Vĩ: “Không có.”
Phương Mộc nhắm chặt mắt lại, chửi thầm một câu, sau đó quay đầu lại nói với Thái Vĩ: “Còn có một người bị hại, hơn nữa có khả năng là một đứa trẻ.”
“Còn có một người, lại còn là một đứa trẻ?” Thái Vĩ nhíu mày, “Cậu dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy?”
“Anh muốn tôi nói cho anh nghe bây giờ sao?” Phương Mộc đã bắt đầu chạy ra ngoài, “Đứa trẻ đó có khả năng vẫn còn sống, hãy bảo người của anh đi theo tôi!”
Thái Vĩ, Phương Mộc và mấy người cảnh sát cùng lên xe, vừa mới đi đến cổng tiểu khu, Thái Vĩ vội vàng thắng phanh.
“Tìm ở đâu?”
“Lấy đây làm trung tâm, cứ đi lượn từng vòng tìm kiếm một nam giới tuổi chừng 25-30, cao khoảng 1m70, hơi gầy, đầu tóc xõa xượi, tay cầm một túi đựng đồ cỡ lớn kẻ carô, ánh mắt đờ đẫn.” Phương Mộc ngừng lại giây lát: “Có thể anh ta sẽ mặc một chiếc áo khoác dày.”
Mấy vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
Thái Vĩ hắng giọng, nói với mấy người cảnh sát phía sau: “Nghe thấy chưa? Chú ý người như vậy đấy!”
Vừa mới đi được hai vòng quanh Vườn Quang Minh, Thái Vĩ phát hiện ra mình đang ở vị trí ngã tư đường. Anh lái chậm lại, quay sang hỏi Phương Mộc: “Đi thế nào đây?”
Phương Mộc nhìn đường vài giây, rồi quả quyết chỉ: “Hướng này!”
Lúc này, sắc trời đã tối, đám mây đen đang trôi lơ lửng phía góc trời, giữa tầng mây dày, thấp thoáng nghe thấy tiếng sấm rền.<>
Đây là con đường mới sửa thông sang khu vực ngoại thành, trên đường người qua lại rất thưa thớt, hai bên đường là những căn nhà mái bằng thấp và sạp bán hoa quả. Gió thổi càng lúc càng mạnh, những hạt cát và đá vụn đập lạo xạo vào cửa xe. Những người đi bộ rảo bước, người đi xe đạp thì gồng mình đạp thật nhanh, trận mưa lớn đang sắp sửa ập xuống.

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]

Polly po-cket