80s toys - Atari. I still have

Đề thi đẫm máu - Chương 7

Phương Mộc tắt đèn, ngồi lặng yên trong bóng tối hồi lâu, chờ cho hơi thở hoàn toàn bình thường trở lại, mới cởi quần áo, chui vào trong chăn.
Họ lại đến nữa?
Bọn họ vẫn đứng yên lặng phía đầu giường. Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi từ phía sau.
“Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”
Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết đó chính là Ngô Hàm khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.<>
Không! Tôi không giống cậu!
***
Ngày thứ tư sau khi quy án, cuối cùng Mã Khải cũng mở miệng, vui vẻ thừa nhận cả bốn vụ án giết người đều do anh ta gây ra. Nhưng anh ta kiên quyết nhận định rằng, anh ta giết người uống máu là để tự cứu mình, bởi vì anh ta, bố anh và anh trai anh ta đều bị bệnh thiếu máu trầm trọng. Cảnh sát đã đặc biệt mời bác sĩ làm xét nghiệm tổng thể cho anh ta, kết quả chứng minh, huyết tương của anh ta hoàn toàn bình thường. Sự thực đã quá rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, nên Sở Công an thành phố quyết định nhanh chóng giao cho Viện Kiểm sát.<>
Thái Vĩ gọi điện, nói sơ qua tình hình vụ án với Phương Mộc. Phương Mộc đưa ra yêu cầu muốn được gặp mặt nói chuyện một lần với Mã Khải, Thái Vĩ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Cuộc gặp mặt trò chuyện này được bố trí trong một phòng khách của trại tạm giam. Thái Vĩ muốn đi cùng Phương Mộc, nhưng Phương Mộc kiên quyết muốn được nói chuyện riêng với Mã Khải, Thái Vĩ không thuyết phục được cậu, đành phải đồng ý. Khi đưa Phương Mộc vào phòng, Thái Vĩ liên tục nhắc nhở Phương Mộc phải hết sức cẩn trọng.
“Trại tạm giam đã bố trí cho hắn một phòng giam đơn. Có biết tại sao không? Ngay đêm đầu tiên vào đây, hắn đã tấn công những phạm nhân khác, cắn chặt cổ họng người ta, không chịu nhả ra. Chẳng còn cách nào khác, đành phải bố trí cho hắn một phòng giam đơn.”
Trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, đều bị đóng cố định xuống nền. Xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt. Thái Vĩ chỉ vào nút màu đỏ trên cánh cửa sắt nói: “Chúng tôi ở ngay bên cạnh. Khi nào nói chuyện xong, cậu hãy ấn nút này, chúng tôi sẽ đưa cậu ra.” Anh dừng một lát, “Nếu gặp nguy hiểm, cũng ấn nút này, đã hiểu chưa?” Phương Mộc gật đầu.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc một lượt, “Còn nữa, cậu không đem theo vũ khí chứ?”
Phương Mộc nghĩ một lát, lấy từ trong cặp sách ra con dao găm, đưa cho Thái Vĩ.
“Cậu đem theo thứ này làm gì?” Thái Vĩ cầm lấy con dao, nhíu mày nói: “Tạm thời tịch thu, khi nào xong việc sẽ trả lại cho cậu.”
Anh giơ một ngón tay lên, nét mặt tỏ vẻ uy hiếp, nói: “Theo lý mà nói, con dao này không được tùy tiện cất giữ, cậu hiểu chứ?”
Phương Mộc cười, không nói gì.
Thái Vĩ nhét con dao vào trong túi áo khoác, “Cậu ngồi đợi một lát, tôi đưa phạm nhân ra.”
Mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu chói tai của còng sắt va xuống đất.
Mã Khải bước đi khập khiễng, bị hai người giám thị nhà giam dẫn vào phòng khách. Hắn cúi gằm mặt, có thể nhìn thấy mấy vết thương trên cái đầu đã bị cạo trọc. Giám thị nhà giam ấn hắn xuống chiếc ghế đối diện với Phương Mộc, đang định còng tay hắn vào bàn, Phương Mộc nói: “Đừng còng anh ta.”
“Không được!” Thái Vĩ từ chối thẳng thừng.
Phương Mộc kéo Thái Vĩ ra chỗ khác, nói nhỏ: “Tôi muốn anh ta được hoàn toàn thoải mái, như vậy mới có thể có được thứ tôi cần.”
Tư liệu hiện có cho thấy, mặc dù Mã Khải mồ côi mẹ từ nhỏ, nhưng trước khi 26 tuổi, anh ta vẫn là một cậu con trai trưởng thành hoàn toàn bình thường. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, được vào thẳng đại học, trong thời gian học đại học, chỉ có một lần thi trượt, ngoài ra không gặp bất cứ trở ngại khó khăn gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, làm việc tại một công ty nhỏ. Bình thường, dù ít giao tiếp với mọi người, nhưng cũng không hề biểu hiện ra những triệu chứng hoảng loạn tâm thần. Đã từng yêu một lần, sau đó tự chia tay. Nếu như nói Mã Khải vẫn luôn tiến bước theo một quỹ đạo cố định trên con đường đời bình thường và bằng phẳng, vậy thì sau khi anh ta 26 tuổi, chắc chắn phải xảy ra một việc gì đó khác thường, hơn nữa vì thế đã thay đổi cả cuộc đời anh ta, cũng khiến cho bao mạng người bị chết oan. Điều Phương Mộc muốn tìm hiểu, chính là những việc xảy ra trong hai năm trở lại đây, và đó cũng chính là đáp án của câu đố trong tất cả các vụ án.
“Không được, hắn rất nguy hiểm, tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu!”
“Tôi sẽ không sao đâu. Nếu có việc gì, tôi sẽ ấn nút.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc, do dự giây lát, rồi ra hiệu cho hai người giám thị trại giam không cần còng tay Mã Khải. Sau đó, anh bước đến trước mặt Mã Khải, nghiêm giọng nói: “Mày cẩn thận đấy, đã nghe thấy chưa!”
Chờ Thái Vĩ và hai giám thị trại giam đi ra khỏi cánh cửa sắt, Phương Mộc mới ngồi lại xuống ghế bên cạnh chiếc bàn. Cậu mở cuốn sổ tay, ấn nút ghi âm trên máy ghi âm.
“Anh tên Mã Khải? Chào anh! Tôi là người của Sở Khoa học hành vi đô thị.” Phương Mộc bịa ra ngay một nghề nghiệp mới.

Trang: Trước 1234...7 Sau
U-ON