Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Điểm tựa


- Anh không sao đâu mà…

- Không, anh ơi!! – Tôi không thể chịu nổi, oà khóc và cúi xuống ôm chặt anh. Chưa bao giờ tôi cảm thấy đau đớn như thế này! Tôi không đau vì vết thương của anh. Mà tôi đau vì lúc này đây, tôi có thể mất anh…

Tôi đã linh cảm đúng. Vết thương của anh trở thành một cái cớ để gia đình đưa anh đi. Anh đã từng kể với tôi rằng, gia đình anh muốn sang Mỹ từ lâu lắm rồi, nhưng anh còn những người bạn chí cốt ở đây, anh thích cuộc sống ở Việt Nam, và rất gắn bó với những câu lạc bộ Inline Skate Việt nên vẫn không chịu đi. Nhưng giờ đây, anh buộc phải sang đó vì anh có người nhà là bác sĩ bên Mỹ, người ấy sẽ chữa trị chân cho anh, và anh cũng sang đó học hành và tính chuyện định cư bên Mỹ luôn.

Ngày anh đi, tôi đã không giữ anh lại.

- Anh đi vui vẻ nhé!

- Tú… – Anh buồn bã nhìn tôi – Anh xin lỗi.

- Có gì đâu mà, anh phải sang đó ấy, anh yêu patin như vậy thì phải chữa trị để có thể đi patin tiếp chứ. Anh đi đi, chỉ cần anh không quên em là được! – Tôi cố cười tươi mà lòng đắng ngắt.

- Em nghĩ anh có thể quên em nổi không!? – Anh nghẹn đắng, rồi buông tay đang kéo vali để ôm tôi.

Cái ôm đó đủ để tôi nhận ra, tôi thực sự yêu anh. Và anh cũng dành tình cảm cho tôi. Những tháng ngày cùng nhau lướt trên đôi giày patin, cùng nhau mỉm cười, mà cuối cùng lại chia xa tất cả. Giờ tôi nhận ra vì sao người ta nói hành trình đến với ước mơ lại khó khăn. Khó khăn cũng chẳng xa lạ gì, nó đến từ ngay trong cuộc sống thường ngày, từ những tình huống trớ trêu, vô tình để rồi trở thành cuộc chia ly mà chẳng ai mong muốn.

“…In another life
I would be your girl
We keep all our promises
Be us against the world

And in another life
I would make you stay
So I don’t have to say
You were the one that got away…

(Xin hẹn tới kiếp sau
Em sẽ là người con gái của anh
Chúng ta hãy giữ trọn lời ước hẹn
Cho dù có phải phản bội cả thế giới này.

Và tới kiếp khác ấy
Em sẽ giữ anh lại
Để rồi em không phải nói rằng
Anh chính là người đã rời xa em…)”

Lời bài hát “The One That Got Away” trong máy nghe nhạc vang lên như đâm thẳng vào trái tim tôi khiến nó muốn vỡ tan. Tôi vẫn giữ thói quen hằng ngày ra sân patin, vừa tập vừa nghe nhạc để thư giãn. Nhưng sao giờ đây, đến nghe nhạc mà tôi vẫn cảm thấy buồn thế này? Tôi cảm thấy trống trải, thiếu đi điều gì đó quá lớn lao khiến lòng tôi hụt hẫng. Giờ sân patin vẫn thế, vẫn có người chơi mà tôi thấy vắng đi quá nhiều, thậm chí tôi tưởng chỉ mình tôi cô độc ở cái sân rộng lớn này. Ai đã từng kiên trì dạy tôi để tôi đi được trên cái sân này? Ai đã từng cùng tôi lướt vèo vèo mấy chục vòng sân lận cho sảng khoái đầu óc? Ai đã từng cùng tôi đùa vui, tham gia những trò chơi mạo hiểm nhưng rất thú vị? Là ai mà sao giờ đây không còn người đó, tôi thấy đơn độc, tôi thấy chán nản đến nhường ấy.

- Á!! – Tôi đâm vào một thằng bé con đang lướt nhanh.

Tôi ngã, đầu gối đập mạnh xuống sân đau điếng, đau đến mức cả toàn thân thấy tê dại chứ đừng nói riêng cái đầu gối. Nhưng thằng bé đó không ngã, trái lại nó còn lướt một vòng quanh tôi đang ngồi bệt ra đó, cười nhạo:

- Chị ngốc không biết trượt, ngồi đó khóc nhè gọi mẹ đi!

Nói rồi thằng bé chạy mất, tôi vẫn ngồi đó. Mọi thứ cứ như trở về nơi xuất phát vậy, tôi lại là đứa chẳng biết trượt patin. Khi ngã tôi luôn đứng lên ngay, nhưng đó chỉ là khi có ai kia. Giờ tôi chỉ biết ngồi đó và để đứa trẻ con chế nhạo. Tôi uất ức. Nước mắt chực trào ra. Tôi không giận thằng bé. Tôi giận chính mình. Tôi giận bản thân vội nản lòng, mới như thế mà đã buông xuôi, đã chán nản chỉ vì không có Đại Thiên.

Phải, không có Đại Thiên, tôi chẳng là gì nữa. Không ai cổ vũ tôi bằng câu “Đứng lên!” mỗi khi tôi ngã. Không ai dạy tôi Inline Skate nữa trong khi còn nhiều thứ anh chưa dạy cho tôi. Tôi vẫn cứ kém cỏi như vậy. Chẳng lẽ tôi cứ phải phụ thuộc vào Đại Thiên thế sao? Anh trai tôi, những người bạn tôi quen, họ hoàn toàn dạy cho tôi được cơ mà. Chỉ là ở Đại Thiên có nhiều thứ mà không có anh, tôi không thể trở lại là chính tôi.

Nếu không thể trở lại là tôi của hôm qua, tôi sẽ là tôi của ngày mai!

Inline Skate, môn thể thao này không chỉ là một thứ giải trí, nó đã mang lại cho tôi giá trị về lòng kiên nhẫn, kiên trì để có thể với được thành công. Tôi đã kiên trì là vì Đại Thiên ở bên. Nhưng giờ rời xa anh rồi, tôi cần phải chấp nhận và đối mặt với nhiều thực tế hơn. Phải chấp nhận tự mình ngã, tự mình đứng dậy. Phải chấp nhận những lời chê bai, cười nhạo, đó là điều mà chẳng thể tránh khỏi. Và phải chấp nhận tự bản thân mình vượt qua những khó khăn đó chứ không chỉ phụ thuộc vào người khác.

Có lẽ cuộc sống không bất công khi để Đại Thiên rời xa tôi. Đại

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]