Em rẽ trái, anh rẽ phải

Cho đến nay chưa từng có được tình yêu, nên chẳng hề mất đi tình yêu, bởi đôi ta vốn dĩ cũng chưa từng yêu.
Anh cùng người ta tốt hay xấu, em dựa vào gì mà quan tâm được?
Sự bất đắc dĩ chẳng thể thốt thành lời!
Thứ tình yêu mãi chờ đợi, cũng hóa thành tàn tro.
Có lẽ em thật sự đã thất bại!
Nhìn anh cùng người đó chia tay, trái tim đau nhói bỗng trở nên trống rỗng.
Sự lĩnh ngộ này thật quá đớn đau!
Phải chăng là sự sắp đặt của duyên phận?

(Lời bài hát “Duyên phận trống rỗng” của Liễu Trọng Ngôn)

Cô đứng ép sát người vào ban công lạnh lẽo, ngả hẳn đầu về trước mà nhả khói thuốc ra ngoài một cách đầy sảng khoái. H nói rất ghét con gái hút thuốc, bởi khói mang đến cảm giác mất mát. Cô gái đó thuộc về điếu thuốc lá, không còn thuộc về anh nữa. Lúc nghe anh nói, cô cười nhạt, môi uể oải bảo: “Em có không hút thuốc lá thì cũng chẳng thuộc về anh.”

H bật cười, nghe có vui, có chua, có cay, rồi gật đầu: “Ừ.”

Mùa đông năm nay dài hun hút, cái lạnh tràn cả vào những ngày sau Tết. Cô chưa bao giờ thích trời lạnh, bởi nó làm cả cơ thể cứ phải gồng lên, lòng thì cô đơn. H bảo nếu yêu đơn phương một người, trong lòng sẽ mãi mãi là mùa đông. Có lúc cô ngông cuồng muốn xem lòng mình có thể lạnh giá và cô đơn được bao lâu, nhưng rồi bị chính sự lì lợm của mình làm cho phát hoảng. Cô đã yêu đơn phương H suốt tám năm rồi. Tình yêu ấy không liền mạch, không suyên suốt và không duy nhất trong vòng tám năm qua, nhưng tính điểm đầu và điểm cuối, một lần gặp lại sau sáu năm cách xa, tim cô vẫn bồi hồi vì một người chẳng mấy xa lạ.

Cái khoảnh khắc khi người ấy bước vào cuộc đời bạn bằng một nụ cười, tất cả ánh sáng hoa mĩ trên thế gian đều tụ hội về để vây quanh anh ta, và bạn cảm nhận xung quanh đều đông cứng rồi tan biến hẳn, chỉ còn bạn và nụ cười ấy, nó là một sự ám ảnh không có hồi kết, mãi mãi lưu lại trong tâm trí. Lúc cô còn là một con nhóc lớp bảy, H xuất hiện vào một buổi trưa nắng như rót lửa xuống da người, hanh và khô. Cô đã không còn nhớ chính xác điều gì khiến cô nhìn H và đem hình ảnh ấy để vào tim mình, chỉ nhớ là nụ cười của anh khi đó rất sáng.

Mối tình đơn phương ấy, nói ngốc thì cũng ngốc thật. Thương lắm những ngày vào cấp ba, không còn đi qua đoạn đường về quen thuộc, không còn thấy H nữa.

Thương lắm cái hôm nghe Vy bảo đang quen H, cô về nằm thinh lặng trong đêm, nước mắt không rơi vì chẳng có quyền khóc, cũng không thể có được cái cảm giác mất mát như bị tước đi điều gì đó. Tất cả những gì cô có chỉ là trống rỗng.

Mà cũng chẳng thể nói cô đã yêu H tám năm dài, bởi cô cũng đã yêu qua vài người nữa, cũng có đau một đôi lần. Nhưng mà, ai nói trái tim con người chỉ dành để chứa đựng một người duy nhất? Người ta sẽ chỉ ở bên một người trọn đời, nhưng trong tim vẫn sẽ cất giấu một vài nuối tiếc không kịp gọi tên. Thời gian sẽ đánh bóng kí ức sáng như tấm gương soi, ta cứ thế như bị thôi miên và nhìn chằm chằm vào đó, nuôi cho sự nuối tiếc lớn đến mức chật chội lòng.

H có yêu một cô gái, mà theo cô thì sẽ yêu đến hết đời. Một người đàn ông có thể đợi một người phụ nữ bảo lâu? Nó sẽ tỉ lệ thuận với tình cảm trong lòng anh ta. Và H đã đợi người ấy nhiều năm liền với mối tình đứt quãng của hai người. Cô biết H sẽ mãi mang cô gái ấy đi cùng mình cả đời. Cũng giống như cô, sẽ mang hình ảnh cậu trai H thời niên thiếu đi theo cả cuộc đời.

Lúc cô và H đến bên nhau, H vẫn yêu người kia lắm, nhưng họ không thể về bên nhau được nữa. Vì nhiều lí do, cô không hỏi, chưa từng muốn biết, bảo vệ mình và cũng bảo vệ H.

H bảo: “Anh không định ở bên em lâu.”

Cô mỉm cười chấp nhận, lòng nghĩ đến bên nhau là vui lắm rồi. Vậy mà vẫn có lúc cô gối đầu lên cánh tay H, rúc vào lòng anh mà thủ thỉ: “Giá mà H chịu yêu em, em sẽ dùng cả đời để yêu H.”

Những lúc như thế H hay cười, mắt xa xăm buồn bã: “Không được! Vì em đến sau người đó.”

“Em đã thích H trước mà.” Cô ngang bướng.

“Nếu ngày đó em nói ra, có khi bây giờ đã là vợ anh rồi.”

Nuối tiếc ấy mà, nó đau còn hơn cả mất mát, điều duy nhất ta có thể làm với quá khứ chính là hối hận.

H rất tốt, H dịu dàng, H chu đáo, và H không yêu cô.

Phải rồi! Anh cái gì cũng tốt, cái gì cũng hoàn mĩ, khuyết điểm duy nhất chính là không cần cô.

Tháng Ba trời mưa không nổi, cô thức dậy vào một buổi sáng hanh hao, vừa mở mắt ra đã cảm nhận sự oi bức ngột ngạt. Cảm giác bức bối khó thở tràn cả vào tim cô, đột nhiên thấy hoang mang và sợ hãi. Nếu tình cảm của cô cứ mãi như trời tháng Ba không chịu thỏa hiệp, không chịu dịu đi, cứ thế cho đến khi H đi thì cô còn giữ lại được gì cho mình?

Cô bỏ trốn khỏi H, chạy một mạch lên Đà Lạt lạnh lẽo và cô đơn. Cô không sợ một ngày H sẽ ra đi, bởi đó là chuyện sớm muộn. Cái cô sợ chính là không thể đặt xuống, chính là muốn níu kéo mà vẫn phải buông xuôi.

Trang: 12
U-ON

XtGem Forum catalog