Insane

Gió ngang lưng trời

“Này, em có muốn ở cạnh tôi trong mỗi chuyến đi
Như đàn chim thiên di
Tìm nơi nào ấm áp
Chạm vào đời thô ráp
Yêu mến những miền xa...”

Năm Mười Bảy tuổi, thế giới của tôi phân rõ thành hai màu trắng và đen. Rạch ròi khó tả. Màu trắng tựa như ánh sáng, như tất cả mọi thứ mà tôi vẫn thuộc về. Việc học hành hằng ngày ở trường, giao tiếp với đám đông, tham gia vài khóa học ngớ ngẩn hoặc làm giàu thêm danh sách các hoạt động ngoại khóa để làm đẹp hồ sơ du học. Tất cả chỉ vậy. Đôi lúc, nhìn mình trong gương, tôi tự nhủ, rồi sẽ qua hết. Mớ hỗn độn chết tiệt và thời gian đằng đẵng vô vị này.

Phong là màu đen. Màu đen của đêm. Tĩnh lặng như đêm và yên bình, đáng tin cậy cũng như đêm. Sự có mặt của cậu ấy gợi nên niềm vui hiếm hoi, hệt như được uống một cốc nước mát sau hành trình mỏi mệt. Đôi lúc tôi ví Phong như không khí, lúc nào cũng lặng lẽ nhưng cần thiết. Cậu chỉ cười. Tôi nhận ra mình có thể ví cậu là bất cứ thứ gì cũng được. Cậu ấy có thể là chốn ngả đầu nghe tôi kể nhũng điều gì đâu, cũng có thể là chiếc máy hát biết bật đi bật tại những giai điệu Nirvana mà cả hai đứa cùng thích... Bọn bạn nhìn vào hai đứa, lắc đau ngán ngẩm. Nếu tôi là hình thì Phong sẵn sàng là bóng, phải vậy không Phong?

Đôi lúc, khi ném mình vào không khí tĩnh lặng chỉ có riêng hai đứa, tôi luôn nhìn Phong và tự hỏi "Liệu có bao giờ cậu ấy sẽ ớn mình đến tận cổ? Hoặc Phong quá mệt mỏi với những sở thích kỳ quái của tôi?” Suy nghĩ trong đầu bật ra thành câu hỏi hoài nghi. Cậu bạn nhịn tôi hơi ngạc nhiên, rồi cốc đầu tôi một cái rõ đau: "Đồ ngốc! Tớ bảo tớ sẽ là bóng của cậu cơ mà. Nhớ chưa, mà bóng thì không bao giờ rời xa vật chủ cả!". Tôi bật cười trước vẻ thành thật của cậu ấy. Phong ạ, cậu không biết đâu, ngày trước tớ từng đọc truyện của Andersen. Rồi cũng có tóc bóng tự tìm kiếm một cuộc sống cho riêng mình...

Một ngày, sự trục trặc đầu tiên bắt đầu xảy đến. Như đã giao hẹn từ trước, Phong sẽ cùng làm hồ sơ và xin học bổng du học cùng tôi. Sức học của cậu không tệ, lại thêm khả năng ngoại ngữ cực ổn. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi đúng theo lộ trình hai đứa đã vạch ra. Cùng nhau đi du học. Cùng nhau làm mọi việc, từ bé nhỏ như chia nhau nửa cốc cà phê tới to lớn như "chiến đấu" với cả thế giới... Vậy mà gần đến ngày nộp hồ sơ, Phong nhìn tôi, cười buồn: "Chắc tớ sẽ không nộp hồ sơ nữa đâu!". Tôi nhìn cậu bạn thân, vẻ khó chịu và dò xét: "Lại có chuyện gì với cậu thế? Chẳng phải bọn mình đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi sao! Cho tớ xin một lời giải thích đi!. "Chỉ đơn giản là tớ không còn hào hứng với kế hoạch này nữa Minh ạ. Tớ đã có một kế hoạch khác. Xin lỗi cậu!". Chừng như thấy màn giải thích của mình chưa mấy thuyết phục, Phong say sưa kể cho tôi nghe về kế hoạch của cậu. Thực ra đó chẳng phải là một kế hoạch rõ ràng hay có mục đích gì lớn lao, theo tôi thấy là thế. Cậu ấy chỉ muốn có một năm không học hành, không lo lắng, đi lang thang cùng chiếc máy ảnh của cậu, tìm vài công việc đơn giản và nghĩ xem thực sự mình muốn gì trước khi đưa ra các quyết định tiếp theo. Tôi nhìn Phong ngán ngẩm: "Cậu quá tệ khi giờ mới nói cho tớ biết". "Ý tưởng chỉ thực sự đến hôm bọn mình cùng xem bộ phim tốt nghiệp của các anh chị khóa trước. Nhớ không Minh, có đoạn cánh diều bị đứt dây biến mất vào khoảng trời xanh. Ai cũng nghĩ đó là sự tự do và nổi loạn. Còn tớ tò mò muốn biết xem nó đi về đâu... Chỉ cần biết xem là nó sẽ đi về đâu thôi…”

Tôi không quen lắm khi nhìn cậu ấy như thế. Nhất là vẻ nghiêm túc khó tin như vậy. "Thôi được, dù sao tớ cũng biết được với cậu tớ quan trọng ở mức độ nào. Tớ mong cậu sớm như ý…”

Những ngày cuối cùng của khóa học, tôi tránh mặt Phong. Không phải vì tôi còn giận cậu. Mà gần như lối không còn biết nó điều gì với cậu nữa. Lòng kiêu hãnh trẻ con không cho phép tôi bảo rằng tôi thực sự chẳng yên tâm khi bước một mình mà không có cậu. Đôi khi, đứng giữa mảnh sân trường đầy nắng, tôi buồn bã nhìn chiếc bóng của mình in trên sân. Nắng mùa hè khiến nó đổ xiên, méo mó không rõ dạng thù. Có những người mình từng nghĩ thân thiết như hình bóng, hóa ra đến cuối cùng vẫn có thể trở nên xa lạ.
Rồi tất cả mọi thứ thuộc về thời phổ thông cũng đã khép lại. Tôi chuẩn bị nhập học ở trường bên Nhật sau hai tuần nữa. Phong không thi đại học. Giữ nguyên ý định của mình, có lẽ bay giờ cậu đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi xa của mình. Chúng tôi vẫn chào nhau khi đi qua, tham gia chụp ảnh niên khóa, cùng lũ bạn đập phá một trận chia tay...nhưng rất ít đi riêng với nhau. Nói chuyện cũng rất ít. "Cái bóng" của tôi đến một ngày cũng sẵn sàng rời xa tôi mà đi rồi.

Một tối, trước khi đi ngủ, có tiếng huýt sáo rất khẽ dưới nhà thứ ám hiệu quen thuộc. Mở cửa, tôi nhận ra Phong đang nhìn tôi cười rát thoải mái. "Đi cùng tớ không?". "Đi đâu?”. "Đi về phương Bắc một chuyến. Vài ngày thôi. Cậu không thấy thành phố này ngột ngạt kinh khủng ư? Đi cùng tớ, giải khuây một chút, trước khi tiếp tục hành trình của cậu....” "Nhưng, tớ chưa xin phép.." Sợ gì chứ! Chính cậu từng bảo đôi khi thói quen lập trình trước mọi thứ khiến cuộc sống bọn mình trở nên nhàm chán còn gì. Chuẩn bị đồ đi, tớ cho cậu 5 phút, gọn nhẹ hết sức có thể ".

Trang: 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]