“Em rút tiền mặt cho anh nhé!”
“Em yên tâm ,tuần sau là có thẻ rồi.”Và tuần sau của Quân cứ trôi từ tuần này sang tuần khác,mà cái thẻ vẫn cứ im lìm ngủ quên.
Quân càng ngày càng đi quá đà, thay vì số tiền ban đầu anh không chịu rút ra, bây giờ ngay cả tiền lương của mình anh cũng gửi vào tài khoản của cô. Bạn bè rủ anh đi nhậu thì anh bảo vợ mình giữ hết rồi, sau đó từ chối nói là phải để dành tiền làm đám cưới. Cả công ty như tin rằng không sớm thì muộn, có một đám cưới hoành tráng diễn ra.
Hôm nay cũng vậy, Quân lại gây ra phiền phức cho cô.Công việc kế toán của cô những ngày cuối năm ngập đầu với bản báo cáo tài chính, sổ nhật kí, sổ chi tiết,cô không biết mình đã làm được bao lâu, khi nghe tiếng chị Lan-kế toán trưởng gọi. Ngẩng đầu lên, thấy Quân đứng đó, cười toe toét.
“Em biết công việc bận, nhưng chị có thể cho vợ yêu em đi ăn không, vợ em gầy rồi, chị không cần bắt cô ấy giảm béo để mặc áo cưới đâu”.
Quân đến bên cô, nắm tay cô đi ra khỏi phòng :”Em bắt anh đợi lâu quá,có ai nói với em bạn trai quan trọng hơn công việc không.”
Cô không biết hôm nay Quân lại giở trò gì, mệt mỏi khi phải đi thanh minh chuyện của mình với Quân mà không ai tin.
“Đủ rồi,dừng lại đi,đừng làm tôi ghét anh hơn nữa.”
“Em hãy ghét anh đi, vì khi ghét anh ít nhất em cũng dành thời gian nghĩ về anh em sẽ nghĩ về Bảo ít hơn.’’
Cô thấy đầu óc mình trống rỗng, ba năm rồi cô mới nghe nhắc tới Bảo, anh vừa là hạnh phúc, vừa là niềm đau , vì anh cô trốn tránh tất cả,trốn tránh đêm mùa đông lạnh Hà Nội vào ngày nắng Sài Gòn. Quân biết quá khứ của cô ư? Anh biết tất cả.Cô như nghe thấy trái tim của mình chậm lại một nhịp, một nhịp, rồi đứng yên, cả xung quanh tối đen. Cô như trôi về những khoảng trời xa.
Đêm Hà Nội –hạnh phúc
“Mùa thu sang năm hoa sữa nở chúng mình cưới nhau em nhé”
“Em phải giữ anh thật chặt vào,chồng em đẹp trai nhiều người theo lắm đấy.”
“Em trẻ con quá, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đọc truyện nữa hả?”
Đêm Hà Nội-vỡ vụn.
“Anh xin lỗi, chúng ta chia tay thôi.”
Bảo khép lại hàng mi,không nhìn cô nữa,cũng không nói câu nào với cô,tất cả vỡ ra thành nghìn mảnh,văng tung tóe khắp nơi,hạnh phúc không mỉm cười với cô nữa rồi.
Quân đứng đó thấy cô lặng yên, sao cô xa tầm tay của anh quá, anh trân trọng cô, trân trọng quá khứ của cô với Bảo, nhưng lòng anh cũng tê tái khi cô mãi sống với quá khứ và đau khổ.
“Em lạnh quá, anh ôm em được không?”
Anh lao đến ôm cô thật chặt, như cố níu giữ một cái gì đó còn sót lại. Anh cố chấp với cô mà cô thì cố chấp với Bảo.
“Anh đã sai khi thích em, càng sai hơn nữa khi lại yêu em. Em đúng là một người thất bại về mọi mặt, anh càng thất bại hơn khi đi yêu một người thất bại.”
“Quên hết đi, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Sài Gòn-ngày lạnh lẽo
Bảo đi rồi, bây giờ Quân cũng đi luôn. Quân không còn chủ động gọi điện thoại, gặp cô thì cư xử lạnh nhạt như người dưng, có thứ gì đó vừa mất đi, hụt hẫng, nắng Sài Gòn không còn tươi nữa. Bây giờ cô hay tự hỏi Quân làm gì, có lúc cô lại đem anh ra so sánh với Bảo. Quân thích nắng cách thích bất ngờ lộn xộn, Bảo thích mưa thích sự ngăn nắp. Hai người như cực bắc, cực nam của nam châm. Cô mâu thuẫn , tự nhủ với mình không được quên Bảo, không được trở thành người như Bảo nhưng lại thấy lòng mình ấm áp khi nghĩ đến những lúc tùy hứng của Quân, nhớ nụ cười,nhớ lúc anh nhăn nhó nói xấu sếp, nhớ lúc anh gây sự vô cớ . Cô không biết mình đã đủ dũng cảm chấp nhận tình cảm của Quân hay chưa, cô sợ mình khi đi bên Quân lại nhớ về Bảo. Quân là người con trai tốt, anh xứng đáng với người con gái tốt hơn cô. Có lẽ tim cô đã lệch một nhịp vì Quân, mà cô không chịu thừa nhận điều đó. Ngày Bảo ra đi , cô cứ đi tìm nguyên nhân, cô luôn tự trách , cô cảm thấy ngột ngạt, gió lạnh mùa đông Hà Nội không đủ để làm tê tái nỗi đau đó. Cô khép trái tim mình lại, cho nó ngủ cùng đêm mùa đông mãi mãi. Cô cũng không còn tin tưởng tình yêu nữa. Nên khi Quân đến cô vẫn e ngại, không biết chuyện của cô và anh có điểm dừng không, hay chỉ là những dấu chấm lửng sau đó.
Sài Gòn-ngày quyết định
Có lẽ đến lúc rồi,chuyến bay ra Hà Nội khởi hành lúc 5h chiều.Quân không ra tiễn cô.
Hà Nội -7h đêm. Cô bước xuống máy bay, kéo vội áo trong cơn mưa bụi thì thầm”Em trở về rồi.”
Sài Gòn –ngày cô đơn.
Đã một tuần trôi qua vẫn không có liên lạc gì của cô. Anh đã bao lần bấm số điện thoại của cô, nhưng không dám gọi. Lần cuối cùng anh nói chuyện với cô”Em biết số tiền 6 triệu đó làm gì không?Nó dùng để mua vé máy bay, khi em không trốn tránh nữa, em ra Hà Nội và chấp nhận sự thật.” Có một câu khi cô tắt máy anh mới nói: “Trở về em nhé,nhưng đừng bắt anh đợi quá lâu.”
Khi c