Disneyland 1972 Love the old s

Hai mặt của thời gian






Tiếng chuông điện thoại reo lên. 'Hôm nay rảnh không Phong, tối theo bố đi gặp mặt gia đình bên kia nhé', tiếng bố vang vọng. Anh cười đau khổ, chút mảy may ý định 'khách không mời vẫn đến' vừa le lói, bỗng chốc bị dập tắt không thương tiếc.








3:00 P.M





Minh lưỡng lự mãi, chính cô cũng ngạc nhiên với tâm trạng giằng co này của mình. Cô với Phong đã không liên lạc với nhau từ hôm chia tay đến giờ, sao bỗng dưng đến hôm nay cô lại thèm gọi điện thoại hay nhắn một tin cho anh đến vậy? Những ký ức màu nhiệm ngày xưa ào ạt trở về bên cô, tưởng chừng chỉ cần xoay lưng giơ tay ra là có thể chạm vào.





Ngày ấy, cô hồi hộp cho chương trình chuẩn bị diễn ra một, thì háo hức đợi anh đến xem những cố gắng, nỗ lực của khoa cô mười. Trong mắt cô, anh là một người rất giỏi, có thể nói là 'siêu việt' – nhân viên kinh doanh xuất sắc, đạo diễn của các chương trình tổng kết cuối năm kiêm vị trí MC cho mọi ngày hội hè của công ty. Những chương trình văn nghệ sinh viên như thế này đâu còn xa lạ gì đối với một người như anh. Cô biết thế nhưng vẫn luôn muốn mời anh đến tham gia để sống lại những ngày tháng sinh viên trẻ trung đầy nhiệt huyết. Để rồi lần nào đến anh cũng hỏi: 'Tại sao em luôn đứng sau cánh gà, sao không tự tin lên sân khấu biểu diễn?'.





Năm nay, em sẽ biểu diễn trước rất đông khán giả đây, còn anh đang ở đâu?





Cô thoáng nghĩ tới hành động sẽ gọi điện hỏi thăm, và rồi lại mời anh đến trường xem lễ hội. Có nên không, chỉ là một đêm hội thôi mà, anh có từ chối không, anh vẫn luôn thích ngắm lại quãng sinh viên đẹp đẽ của mình mà ...





Nhưng cô với anh còn là gì của nhau nữa đâu?





Suy nghĩ mạo hiểm vừa le lói, cô đành cay đắng vùi dập không thương tiếc.








7:00 PM





Phong đưa bố đến nhà hàng theo lịch hẹn. Trên đường đi, bố cứ nhắc mãi: 'Không được tỏ ra bất lịch sự, không vui con nhé. Sớm muộn thì tương lai của con cũng sẽ gắn bó với gia đình ấy'. Phong cười buồn, im lặng chẳng nói gì. Rốt cuộc, anh nghe theo lời bố và quyết định thế này có thực sự tốt cho tất cả không, cho bố mẹ, cho anh?





Nhưng còn Minh thì sao?





Kim phút nhích dần đến con số 6, gia đình bên kia vẫn chưa xuất hiện. Anh còn nhớ giờ này năm ngoái, anh đang đi công tác xa nhà, giữa đường về phải xuống xe bắt taxi đến thẳng trường Minh, chương trình bắt đầu từ 7 giờ 30 mà một tiếng sau anh mới có mặt. Cả hội trường đông nghịt, anh phải đứng xem, rồi khi kết thúc đêm hội, tất cả lục tục kéo nhau ra về, anh tìm một chỗ ngồi đợi Minh, lúc đó mới thấy cô lò dò ra sân khấu để...dọn dẹp.





Cô gái của anh luôn chỉ biết khuất sau hậu trường, làm những công việc thầm lặng.





Năm nay là năm học cuối của Minh, cô đang làm gì ở đó? Đó là chương trình cuối cùng của cô ở trường Đại học, những năm sau, cô sẽ giã biệt để bước vào cánh cửa cuộc đời, đầy thử thách và khó khăn.





Chẳng phải đó cũng là lúc, anh thực sự không bao giờ có thể biết cô đang ở đâu nữa hay sao? Nếu muốn nhìn thấy cô, anh sẽ tìm bằng cách nào?





Anh vội vàng đứng dậy, lao vội vã ra cửa, tức thì bố nắm chặt cổ tay anh, giọng đầy ngạc nhiên: 'Con đi đâu đấy, định làm gì?'. 'Bố, chỉ một lần này, bố hãy để con làm theo ý mình. Rồi sau đó, chắc chắn con sẽ nghe theo lời bố', anh đã không còn biết gì nữa, tâm trí chỉ hoàn toàn hướng về cô gái ấy, người mà anh yêu thương nhất trần đời








10:30 PM





Đêm hội thành công rực rỡ, tiết mục hài của lớp cô ra sân khấu mang đến cho khán giả những tràng cười dữ dội, họ cổ vũ hò hét nhiệt tình khiến cho Minh diễn ngày một sung. Chương trình kết thúc bằng ca khúc 'Cảm ơn tình yêu' như một lời chia tay khóa sinh viên chuẩn bị ra trường như Minh, Ban tổ chức và dàn diễn viên nắm tay nhau hát trên sân khấu, rất nhiều bạn bè cô không kìm nén được cảm xúc, họ ôm nhau khóc khi cảm giác chuẩn bị rời xa mái trường 4 năm gắn bó đã phả những luồng hơi thở gấp gáp đầy bịn rịn.





Minh không khóc, cô biết, những cảm xúc quyến luyến, xúc động nhất, cô sẽ chỉ giữ cho riêng mình, để đến khi chỉ còn bản thân mình chìm khuất vào bóng tối, có lẽ nước mắt của Minh sẽ trào ra ngay khi đang mỉm cười nhớ về 4 năm sinh viên đầy sức sống.





Có tiếng chuông điện thoại, là Hoàng – cậu bạn học từ hồi cấp 3, sau khi nghe thấy cô kể về chương trình lễ hội này đã rất hứng thú, liền xin Minh vé đến xem. 'Tao đi cùng bạn, nhưng muộn quá bọn nó lục tục kéo nhau về hết rồi. Mày đã có ai đưa về chưa hay để tao đèo về cho?'. Minh thở phào nhẹ nhõm, chương trình kết thúc muộn thế này cô định qua nhà bạn gần trường ngủ nhờ một đêm, nay suýt chết vớ được cọc, không ngần ngại mà đồng ý ngay.

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]