Disneyland 1972 Love the old s

Khoảng trời màu xanh mát nơi đáy mắt



3. Những ngày giữa tháng sáu căng đầy màu nắng…

Lam Anh bỗng đánh mất niềm vui với việc tưởng tượng hình thù của những vun mây xa tít. Nó nheo mắt, nhìn về phía sân bóng rồi đảo mắt theo con đường dài ngoằng phía trước… Cậu ấy không đến. Đã hơn một tuần cậu ấy không đến nữa, không còn tiếng bóng rổ bình bịch để nó vội vã kéo tâm hồn đang treo ngược nơi những vụn mây xuống mặt đất. Những bông hoa tím buồn bã héo nắng, những chiếc bút chì im lìm, đôi lúc Lam Anh nhấc chúng lên rồi lại rất nhanh đặt về chỗ cũ. Nó nhìn tác phẩm tâm huyết chưa còn dang dở, chun mũi, cố hình dung , vẽ vẽ rồi lại xóa đi, không đồng tình. Chỉ còn một chi tiết, Lam Anh không chọn được màu cho bầu trời cao vời vợi phía sau. Mọi sự pha trộn, mọi sự tưởng tượng và hình dung đều không khiên nó hài lòng. Nó muốn mọi thứ thật hoàn hảo, như tác phẩm để dành, như một lời chào tạm biệt.Nó sẽ đi du học, ngành mỹ thuật,như mơ ước của ba của nó và cả của mẹ. Lam Anh đã cố gắng bỏ quên mơ ước ấy, cố cất đi những gam màu, những nét vẽ nhưng mẹ thì không. Lam Anh không biết mẹ lại vui đến vậy khi thấy nó vẽ lại. Lam Anh không biết rằng mẹ đã tự trách mình biết bao nhiêu khi vì chuyện ba mẹ mà nó chán ghét mỹ thuật… Và hôm qua, khi nhìn nó mỉm cười bên giá vẽ mẹ đã nói với nó về những dự định chưa thành ấy kèm theo gợi ý về chuyến du học đã bị “cố gắng bỏ quên” bấy lâu… Lam Anh chưa trả lời mẹ, nhưng niềm hạnh phúc khi được cầm lại cọ vẽ có lẽ bản thân nó, trái tim nó cảm nhận rõ hơn bất kì ai.Chưa trả lời, vì còn một việc nó muốn làm cho kì xong, kì hoàn hảo.

Bao giờ cậu ấy mới lại đến? Nếu cậu ấy không đến….? Lam Anh lẫn thẫn nghĩ ngợi, mắt khẽ lướt qua sân bóng… không hi vong.

Đèn đường… quả bóng màu cam… Và cậu ấy… rất lạ!

Phong Anh ngồi bệt xuống sân bóng còn nóng ầm hơi nắng, hai chân duỗi thẳng, tay chống về phía sau, nó ngước lên phía bầu trời đang tối dần, màu xanh trong trẻo đang dần bị che lấp. Quả bóng bên cạnh lặng im, không nhúc nhích. “ Cuối cùng mày đã thất bại, thất bại một cách thảm hại, ê chề”…Câu đó Phong Anh đã lảm nhảm cả buổi chiều hôm nay với tâm trạng đè nén đến khó thở.

… Phong Anh vẫn chưa về nhà sau trận đấu, cậu cứ thế bước đến đây, không kiểm soát… Cậu nhớ những buổi chiều tập bóng đến lạnh cả người, nhớ những buổi tối ngủ không yên bật dậy xem lại chiến thuật, xem lại lực lượng… Phong Anh cũng nhớ cả tuần qua cả đội đã tập đến quên ăn quên ngủ, mặc kệ mưa, kệ nắng…Sân bóng của trường được bọn cậu tận dụng mọi giờ ra chơi, mọi giờ tan học. Hơn ai hết, Phong Anh hiểu kì vọng của cả lớp, cả trường đặc biệt của thầy huấn luyện. Đội đã về nhì suốt hai kì rồi, năm nay là chủ nhà, ai cũng muốn sẽ vô địch. Phong Anh muốn tạm biệt thời học sinh bằng một chiến thắng mĩ mãn nhất, muốn cho thằng đội trưởng trường P.L vốn quen tự mãn biết tay. Cậu không muốn thua, không cho phép bất kì sai sót nào, đội nó đang có cơ hội gần hơn bao giờ hết. Cậu dặn dò kĩ lưỡng từng đứa một, lảm nhảm cả tháng qua về sức khỏe về duy trì thể lực trên sân. Nhưng lại quên mất rằng chính mình đang bỏ quên sức khỏe của bản thân…. Sân bóng nóng ran, mồ hôi vã ra, phút khụy xuống đầy bất lực ấy Phong Anh chỉ còn thấy loáng thoáng một đôi mắt xanh mát, nó cố níu nhưng rồi nhanh lắm mọi thứ trở nên tối đen… Phong Anh được khiêng ra sân, dù năn nỉ, dù van nài, thầy huấn luyện vẫn chỉ nhìn nó bằng đôi mắt buồn bã quay đi. Đội nó đang chơi như rắn mất đầu, liên tục sai lầm, liên tục để mất bóng hết sức ngớ ngẩn. Trên khán đài, một số học sinh trường nó đã bỏ về mang theo những phàn nàn, ca cẩm, những bình luận có chút thương hại nhưng chẳng mấy hay ho về cậu... Phong Anh cố khép mi cho chặn dòng nước mắt đang ngoan cố tuôn ra…

Trang: Trước 123
U-ON