Lại thấy mình đang yêu
Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng..
***
1. Ở nhà
"Mình chia tay đi", "Em xin lỗi nhưng...", "Cảm ơn anh vì những ngày đã qua, nhưng..."... Trà đã tưởng tượng ra cảnh cô nói những lời như thế với Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày này qua tháng khác, chúng vẫn chỉ được cất giữ trong im lặng. Lục tung mọi ngóc ngách của hiện tại và cả những ngày đã qua, Trà cũng chẳng thể nào tìm nổi một lý do để nói ra những lời như thế, lý do cho Việt, cho chính Trà.2. Nơi làm việc
Có lẽ lý do đã xuất hiện. Nhân vật thứ ba đến từ cùng một nơi làm việc. Minh có đủ sức mạnh khiến Trà khẽ gai người mỗi khi anh bắt được ánh mắt của cô. Trà bỗng hoảng hốt nhận ra mình đang bị cuốn về phía cái nhìn đó, một cách vô thức nhưng mạnh mẽ đến không sao cưỡng lại.
Đã lâu lắm cô chưa từng có cái cảm giác phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể chỉ để đứng vững trước một đôi mắt nhìn mình. Nó khác rất xa với những khoảng thời gian bên Việt, không có những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đều đặn vào giờ ăn trưa, những cuộc hẹn hò được lên lịch trước...
Nó khiến Trà thấy mình như đang yêu. Đó là một cảm giác nhiều sức cám dỗ đến mức Trà không thể, mà cũng chẳng hề tìm cách dừng mình lại như cô vẫn biết là phải thế. Chỉ vài giây đồng hồ thôi, khi ánh mắt của Minh khẽ lướt qua, nhịp tim và hơi thở của Trà sẽ đều trở nên gấp gáp không kiểm soát nổi.
Thường thì sau vài giây ấy, mọi chuyện sẽ chầm chậm trở lại, Trà và Minh sẽ lại trở lại là những đồng nghiệp chỉ hết lặng lẽ khi nói chuyện công việc mà thôi. Nhưng cũng như Trà không thể kiểm soát đựoc nhịp thở của chính mình, Minh cũng không thể ngăn mình tiến về phía Trà.
Vào một sáng hè, Trà đến cơ quan, bật máy tính lên và thấy trên background là một lời mời không đề tên: "Một bữa trưa như những đồng nghiệp?" Như phản xạ, Trà đưa mắt nhanh sang chỗ của Minh. Minh đã đến từ bao giờ, đang chăm chú nhìn Trà, nở nụ cười thân thiện "Không có gì quá đáng chứ?".
Trà bỗng bật cười. Cái cách Minh nói khiến Trà thấy mình hoá thành trẻ nhỏ. "Không"- Trà đáp- "Như những đồng nghiệp thôi mà"3. Quán ăn bên đường
Bữa trưa vui vẻ tại một quán nhỏ đối diện công sở. Câu chuyện bị cắt ngang khi Việt sms, tin nhắn quen thuộc lúc 12h trưa: "Em ăn trưa chưa? Ngon miệng không? Nhớ ăn nhiều vào nhé!". Trà đã có cả một thư mục tin nhắn mẫu để trả lời Việt "Như mọi khi thôi mà. Em nhớ rùi, anh cũng vậy nhé!". Chỉ cần hai giây trước khi Trà gập máy. Minh cười "Tốc độ đấy". "Quen rồi mà".
Trà đáp, trong chốc lát bỗng thấy rõ ràng thức ăn đang không trôi theo quy luật trong thực quản. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh. Cô chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào Minh, mỉm cười:
- Có lẽ em hơi thiếu thành thật khi nhắn tin. Không phải bữa trưa "như mọi khi" mà là bữa trưa vui nhất trong nhiều tháng nay.
- Thật sao? Tôi có đóng góp được gì cho niềm vui này không? Minh đáp, cũng với một nụ cười.
- Cũng có chút ít ạ. Một lời mời, chi phí cho phần của anh và những câu chuyện thú vị.
- Vậy thì không phải chút ít mà là 1/2. Phần còn lại là của Trà: nhận lời, đĩa của Trà và cũng những câu chuyện thú vị- Minh cười lớn- Trà không thể cho tôi phần hơn sao? Trả tiền cho phần đồ ăn của Trà chẳng hạn?
- Nếu anh muốn vậy. Trà lại bật cười rồi tiếp tục với món vừa gọi. Rõ ràng là ở anh chàng này có một điều gì đó mà cô vẫn tìm kiếm. Và rõ ràng là với cô, ngay từ đầu anh ta đã hơn rất nhiều một nửa bữa trưa ngon.4. Những ngày hè đầy nắng
Những ngày tiếp đó đối với Trà là những ngày hoàn toàn mới. Trà hào hứng với chúng đến nỗi tất cả những ý nghĩ rằng hình như mình có lỗi chỉ cần chớm xuất hiện sẽ được bào chữa bởi đủ mọi lý do. Trà dần quên trả lời những tin nhắn của Việt và trở nên bận rộn một cách bất thường mỗi khi Việt hẹn gặp.
Những lời chia tay ám ảnh Trà ngày càng trở nên rõ nét. Trà cần một lý do. Và cô đã có một lý do. Là Minh, là một cái gì đó khác với Việt, khác với bầu không khí yên bình đến đơn điệu luôn bao phủ mỗi khi Trà và Việt bên nhau. Trà chợt nhớ lâu lắm rồi với Việt cô không hề cười lớn tiếng, không dùng tiếng lóng, chẳng bao giờ đi chơi đến tận đêm khuya...
Không phải Việt bắt buộc cô như thế, mà đơn giản bởi khi ở bên một người dịu dàng đến vậy, Trà bỗng tự mình dịu nhẹ hẳn đi, lành hiền như lá cỏ, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình mờ nhạt và nhẹ bẫng...Những lý do cứ thế thàn5. Chuyến đi
Đó là một chuyến công tác hai người, gồm Trà và Minh, tại một thành phố biển tuyệt đẹp. Trà nói với Việt là đi một mình. Việt chỉ cần nhìn thẳng vào mắt là biết Trà nói thật hay nói dối, cũng như không phải Việt vô tâm đến mức chẳng hề nhận thấy chuyện gì đang diễn ra với Trà, nhưng anh tin và yêu cô đến mức cho rằng chất vấn lại là một cái gì đó rất gần với sự xúc phạm.