Cả hai tìm được đến chỗ triển lãm hơi khó vì đường đi đan xen dễ nhầm, mà kì thực phòng tranh cũng chỉ là một căn nhà nhỏ nơi góc đường gần rìa trung tâm thành phố, nếu không để ý kĩ sẽ chẳng nhìn ra. ĐónNhi và An là một cô gái tươi vui có má lúm đồng tiền. Dù Nhi chỉ là khách đi cùng, nhưng cô bé lại nhìn chằm chằm vào cô ngay lần đầu gặp mặt mà chẳng để ý mấy đến An khiến cô phải hỏi thầm xen có phải đó là người bạn mà cô bạn nhắc đến hay không. An chỉ cười, kéo tay cô vào xem tranh mà không giải thích gì.
Nhi không hiểu lắm về hội hoạ, bảo khen tranh đẹp hay xấu thì cô chịu. Chỉ có điều, cô cảm thấy người vẽ những bức tranh này mang nhiều tâm tư. Dù cảnh rất đẹp nhưng màu sắc lại buồn lòng người, hay màu sắc tươi sáng nhưng nhìn cảnh lại khiến người ta cảm thấy cô đơn. Cô lướt qua hàng tranh vẽ cảnh vật hai bên hành lang để đi vào phòng trong xem những bức chân dung. Hầu hết nhân vật trong tranh đều là nữ với dáng vẻ giống nhau nhưng phong thái khác nhau. Mái tóc màu đen đậm dài quá vai một chút, lúc nào cũng để tự nhiên, thậm chí còn hơi rối đi trong gió. Cô gái thường đứng nơi khung cửa sổ, nhìn ra ngoài bãi cỏ xanh hay bờ cát trắng, như thể muốn cùng ra vui đùa nhưng bị lực cản vô hình ngăn lại. Đôi mắt cô gái sáng ngời, đầy thơ mộng mà cũng rất thực tế. Cô ít cười, đã từng cười rất nhiều, hoặc trong tâm tư người vẽ, cô không còn cười nữa.
Giống, giống quá! Nhi thấy tim hụt hẫng như không còn là của mình nữa. Có cái gì đó trong lòng muốn trỗi dậy nhưng không thể.
An đứng cạnh Nhi từ lúc nào, bàn tay siết chặt tay cô.
- Ba năm qua anh ấy chỉ làm được những việc này, vì trong lòng không còn chỗ trống cho việc nào khác nữa. Anh ấy vẽ vì cứ nhớ mong, chờ đợi một lời giải thích, đôi khi là vì thất vọng khi kiếm tìm không có kết quả.
Nhi ôm mặt, bật khóc. Đúng lúc quay lưng bước đi thì có người giữ chặt hai vai cô lại. Ngẩng lên, cô thấy Hưng đứng trước mặt mình, vừa hư mà vừa thực. Trông anh không khác cô là mấy – cũng đã từng đau khổ vì tình yêu đến nỗi đôi mắt trở nên mệt mỏi và khoé miệng hiếm hoi nụ cười khẽ.
Thực sự đứng trước anh, Nhi không biết nói gì.
- Em không cho anh câu giải thích, thế nên anh đã tự đi tìm, nhưng không có kết quả...
Anh dừng lại, nhìn xoáy vào Nhi. Nét dằn vặt hiện lên khuôn mặt đã thay đổi ít nhiều.
- Cho đến khi anh về nhà cách đây mười ngày, mẹ anh nói đã gặp em.
- Mẹ anh không biết em.
Nhi nói, cảm thấy giọng mình vỡ oà trong cổ họng. Bao nhiêu năm xa nhau, vậy mà câu đầu tiên lại là câu tự bào chữa tội nghiệp.
- Bà không biết em, nhưng bà đoán ra được em là ai. Có ai nói em giống bố mình chưa?
Vậy là Hưng đã biết tất cả. Thế mà anh vẫn đứng đây, nói với Nhi bằng phong thái bình tĩnh đến lạ thường. Anh không cáu giận, không buồn bực, như thể việc đau lòng mà Nhi đã phải đánh đổi bằng tình yêu thì đối với anh chỉ là quá khứ đã qua, mà quá khứ thì không nên nhắc lại.
Bất giác, anh ôm Nhi vào lòng. Ba năm cho một cái ôm sâu vừa đủ khiến cô cảm thấy lòng mình thổn thức.
- Nhi này, em có tin vào tình yêu hay không?
Cô không đáp mà chỉ dụi đầu vào lòng anh, như thể nếu cô trả lời, anh sẽ không còn yêu cô nữa. Cô đã mong lần gặp lại này quá lâu, đến nỗi khi nó trở thành sự thật, dù biết không đúng, cô cũng mong mình được sống mãi mãi một lần trong khoảnh khắc này.
- Em không tin vào tình yêu của mình, thì cũng phải tin vào tình yêu của anh, và cả của bố mẹ mình nữa chữ.
Nhi ngẩng đầu nhìn anh, hoang mang đong đầy đôi mắt.
- Anh đã nói chuyện với mẹ. Chính bà ấy cũng không muốn chuyện xưa ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta. Mẹ anh cũng còn rất yêu bố anh. Bố mẹ em cũng rất yêu thương nhau. Cái mà họ gây ra chỉ là một chút động lòng trong quá khứ, em không nên đặt nặng mọi chuyện...
Cô ôm anh vào lòng thật chặt, cắt ngang mọi suy nghĩ của anh.
- Nếu chúng ta cứ tiến về phía trước, cả hai gia đình, cả anh và em sẽ phải khó xử.
- Anh thà thế một lần còn hơn là phải sống mãi trong ân hận.
Nhi nhìn anh, cảm thấy tất cả đều sai. Cô và tình yêu 'cao thượng' của mình đã sai. Có lẽ Hưng cũng không đúng, nhưng cô cảm thấy con tim mình không muốn đi đâu khác. Cô đã chạy trốn quá nhiều, quá mệt mỏi. Giờ cô chỉ muốn tìm một vòng tay bình yên để trở lại.
- Hãy về nói chuyện cùng hai gia đình, anh tin là