Thứ ba, 11/02/2014
- Hôm hay là sinh nhật của em, anh Hai định đi bắt con dông đãi em món dông nướng hả?
Thạch lắc đầu:
- Không phải đâu.
- Vậy anh Hai vác bao củi theo làm chi?
- Rồi em sẽ biết. Bây giờ em đi xuống triền đồi, hái đúng mười tám bông cỏ lông chông đem lên đây cho tôi làm phép. Một món quà đặc biệt cho em sẽ hiện ra.
- Anh Hai không được nói xạo nghe.
- Bảo đảm thật mà.
Đợi Trân đi xuống triền đồi khuất bóng, Thạch mở túi vải lấy cây đàn Organ bằng giấy ra lắp ráp rồi đặt lên trên bốn cây gỗ bắt chéo giả làm chân đàn. Thạch lấy một tấm vải xanh thẫm phủ kín cây đàn. Một lúc sau, Trân ôm bó bông cỏ lông chông đi lên. Thạch cắm mười tám bông cỏ lông chông chung quanh cây đàn.
- Bây giờ em hãy nhắm mắt lại và nói to ước muốn của em. Nhớ, khi nào tôi nói mở mắt ra em mới được mở mắt, nếu em không làm đúng như vậy, phép lạ sẽ mất linh.
Trân nhắm mắt và nói to:
- Em ước muốn có một cây đàn.
Thạch đọc thần chú:
- Úm ba la, úm ba la, úm ba la…
Anh cuốn tấm vải xanh che cây đàn và nói:
- Em mở mắt ra.
Trân mở mắt và hét lên:
- Ôi! Cây đàn đẹp quá!
Em chạy đến vuốt ve cây đàn.
- Nó có “kêu” được không, anh Hai?
- Được chứ. Em đừng nghe nó bằng đôi tai mà hãy nghe nó bằng trái tim. Nào em hãy bịt đôi tai lại.
Trân bịt tai. Thạch đưa tay dạo trên phím đàn rồi hát:
- Happy birthday to you, Happy birthday to you...…
Trân vẫn bịt đôi tai và hát theo:
- Happy birthday to you, Happy birthday to you...
Trân vỗ tay:
- Tuyệt vời! Anh Hai dạy em đàn nghe.
- Dễ thôi (Thạch cầm tay Trân, ấn lên những phím đàn). Đây là nốt Đô, đây là nốt Mi…
Khuôn mặt Trân rạng rỡ niềm vui. Mỗi khi em bấm tay vào phím đàn nào, Thạch lại xướng âm nốt nhạc đó…
Chợt, một cơn trốt ùa đến, xoáy cát ở triền đồi cuộn lên rồi di chuyển lên đỉnh đồi. Thạch hốt hoảng lấy tấm vải xanh trùm lên đầu anh và Trân để tránh cát bay vào mắt. Cơn trốt cuốn những bông cỏ lông chông và cây đàn giấy bay lên cao rồi xé rách cây đàn thành nhiều mảnh bay tơi tả…
Cơn trốt qua đi, Thạch gỡ tấm vải xanh trùm đầu hai người. Anh phủi những hạt cát dính vào quần áo. Trân đứng sững nhìn cây đàn vỡ tung thành nhiều mảnh nằm ở triền đồi, nước mắt em ứa ra.
Thạch quay lại, nhìn vào mắt Trân.
- Cát bay vào mắt em à?
Trân vẫn nhìn chăm chăm những mảnh vỡ của cây đàn, khiến Thạch cũng nhìn theo. Trân nói:
- Sao những cái gì đẹp đều mong manh và dễ mất vậy anh Hai?
Thạch vỗ vai Trân, an ủi:
- Thôi đừng khóc nữa. Tôi sẽ làm tặng em một cây đàn khác bằng sắt phế thải. Nó xấu xí, nặng nề nên chắc sẽ không… dễ mất.