Mùa hè khắc nghiệt - Chương 6
Hiệp cười:
- Chào chị Yến. Ba tôi có ở nhà hay xuống phân xưởng?
- Ba cậu đang nghỉ ở trên lầu.
Hiệp nhìn Thạch, hỏi chị Yến:
- Đây là ai vậy chị?
- Đây là Thạch, ba cậu mới nhận vào làm thư ký cho hãng.
Hiệp bắt tay Thạch:
- Chào anh. Chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp nhau.
Thạch mỉm cười:
- Chào anh.
Hiệp nắm tay cô gái, giới thiệu với chị Yến:
- Đây là Quế Lan, bạn gái tôi ở Sài Gòn ra nghỉ hè.
Rồi Hiệp dẫn Quế Lan lên lầu. Bước chân lên cầu thang hình trôn ốc bằng gỗ, Quế Lan quay lại nhìn Thạch. Anh bối rối nhìn đi nơi khác. Thạch chợt nhớ ca khúc “Trúc Đào” với hai câu cuối: “Nhưng mà không hiểu vì sao. Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười?”. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại… không thể mỉm cười với Quế Lan?
Chị Yến hỏi:
- Em thấy cậu Hiệp như thế nào?
- Cũng dễ thân thiện.
- Con trai duy nhất của ông giám đốc đó. Cậu Hiệp học làm bác sĩ, chứ không thích nối nghiệp cha sản xuất nước mắm như bà chị tên Hồng.
- Hèn gì, những hoá đơn gởi nước mắm cho đại lý ở Sài Gòn, em đều thấy ghi tên Nguyễn Thị Bích Hồng.
Hiệp mặc quần cụt đến đầu gối, áo thun màu kem, dẫn Quế Lan mặc áo thun trắng, quần jean xanh lửng, đi vào nhà lều. Anh chỉ cho Quế Lan biết sơ qua qui trình sản xuất nước mắm.
Chú Sáu đang hướng dẫn những người gánh cá, đổ cá vào các thùng gỗ muối cá. Trông thấy Hiệp, chú vội vã chạy đến.
- Chào cậu Hiệp, cậu mới về.
Hiệp cười bắt tay chú Sáu:
- Chào chú Sáu, chú khoẻ không?
- Cám ơn cậu, tôi vẫn khoẻ. Cậu về chơi bao lâu?
- Khoảng một tuần. Đây là Quế Lan, bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi. Chú có thể nói cho cô ấy biết công việc sản xuất nước mắm. Chú rành việc này hơn cháu mà. À, chú lựa cho cháu một mớ cá nục tươi, hấp sẵn để đó. Tối nay cháu đãi Quế Lan ăn món cá nục hấp cuốn bánh tráng.
- Đang mùa cá nục, tôi sẽ hấp cho cậu những con cá nục béo nhất.
Hiệp quay qua nói với Quế Lan:
- Em đợi anh ở đây mười phút. Anh về nhà lấy xe Dream của ba, chở em đi coi hồ nuôi tôm của nhà anh.
Hiệp đi ra cửa trước ăn thông với vườn nhà ông giám đốc. Chú Sáu dẫn Quế Lan đi vòng quanh nhà lều, giảng giải:
- Người ta đổ cá và muối ở những thùng gỗ kia, muối cá một thời gian nước mắm sẽ nhỉ ra, theo những vòi nylon chảy vào các thùng chứa ở phía dưới. Nước mắm đợt đầu là nước mắm cốt, còn gọi là nước mắm nhĩ. Sau đó người ta pha nước mắm cốt với các đợt nước mắm lần hai, lần ba gọi là “nước giảo” để thành các loại nước mắm bán ngoài thị trường.
Chú Sáu chấm đầu ngón trỏ vào một thùng chứa nước mắm rồi đưa lên miệng nếm:
- Nước mắm nhĩ bổ lắm, ngon lắm! Cô nếm thử đi.
Quế Lan cười, lắc đầu:
- Cám ơn chú. Tối nay cháu sẽ nếm nước mắm nhĩ khi ăn cá nục hấp cuốn bánh tráng.
Đi đến cuối nhà lều, Quế Lan thấy Thạch đang đứng cân cá và ghi hóa đơn cho những người gánh cá đến bán. Cô nói với chú Sáu:
- Cháu biết vậy đủ rồi. Cháu muốn đến đằng kia xem những người gánh cá.
- Cô cứ tự nhiên.
Chú Sáu dẫn một người gánh cá đến đổ cá vào thùng gỗ ở phía xa. Quế Lan đi đến đứng phía sau lưng Thạch.
- Trái đất tròn phải không?
Thạch quay lại nhìn Quế Lan rồi vừa cân những giỏ cá nục, vừa trả lời:
- Đúng rồi. Tròn vo!
Quế Lan cười.
- Anh là nhà tiên tri xuất sắc! Anh còn nhớ hôm chia tay, anh đã nói: ”Hẹn trong một tương lai gần, chúng ta sẽ gặp lại nhau”? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nhà lều nước mắm này.
- Đấy không phải là câu nói của tôi mà là câu nói của ông giám đốc cũ.
- Bây giờ anh đã hết là người thất nghiệp. Anh còn cảm thấy hụt hẫng?
- Tôi đã đứng được bằng đôi chân của mình.
- Và anh đã bắt đầu một cuộc tình khác?
- Đến bây giờ thì chưa. Còn em đã bỏ bán cà phê và bắt đầu bán nước mắm?
Quế Lan bật cười:
- Đến bây giờ thì chưa. Nhưng trong tương lai thì… có thể.
Trân dẫn những người dân gánh mớ cá nục của em đến chỗ Thạch đang cân cá.
- Em đến giao cá cho ông.
Thạch hỏi Trân:
- Chị Hải bận việc à?
- Đứa con gái nhỏ của chị ấy bị sốt.
Quế Lan hỏi Thạch:
- Con nhỏ nào vậy?
Thạch nháy mắt với Trân:
- Một người xa lạ đến bán cá.
Vừa lúc đó, Hiệp lái xe Dream đậu ngoài cửa bên hông nhà lều, bóp còi và gọi Quế Lan. Cô rút chiếc kính đen gài ở cổ áo đeo lên mắt và đội chiếc nón vải màu xanh lá cây. Cô nói với Thạch:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
- Đúng vậy. Quả đất tròn mà.
Quế Lan bước ra cửa, ngồi phía sau xe Dream. Hiệp rú ga, phóng xe đi. Trân nhìn theo rồi quay lại hỏi Thạch:
- Chị nào vậy ông?
- Con dâu tương lai của ông giám đốc.
- Hình như ông có quen chị ấy?
- Phải, khi ở Sài Gòn, tôi thường đến uống cà phê ở quán của cô ấy.
- Cà phê ở đó ngon không ông?
Thạch nhăn mặt lè lưỡi:
- Đắng lắm!
Hiệp chạy xe vào con đường hai bên mới trồng những hàng dương để giữ cát. Những hàng dương chỉ cao hơn đầu người nên mỗi khi gió thổi nghe rất rõ tiếng “u …u…”. Nhìn qua những gốc dương thấy biển ngoài kia xa thẳm trong ánh nắng chiều.