Mãi cho đến lúc Rei bất cẩn, suýt ngã cầu thang khi đang say sưa nói chuyện với tôi về bài giảng trên lớp, tôi vội chụp tay cậu ấy lại. Như Rin đã bị bao lần như vậy từ hồi còn bé tí. Trước mắt tôi dường như vẫn là Rin thân thương thuở nào. Một khoảnh khắc đó thôi, tim tôi chợt đau nhói, tôi sợ Rin sẽ ngã xuống và bị thương. Tôi không muốn mất cậu lúc này. Tới khi định thần lại, chỉ có Rei ở đó. Chỉ một cái nhìn sâu thật sâu của Rei vào đáy mắt tôi, tôi đã biết cậu hiểu hết mọi chuyện, từ lúc tôi la lớn tên Rin vào đêm trăng đó.
Tôi mang đĩa phim 5cm/s cùng với một chồng đĩa khác qua luyện với Rei vào kỳ nghỉ Đông. Tôi như sống lại trong những kỷ niệm xưa cũ, khi tôi và Rin xem đi xem lại bộ phim này, lần nào mắt hai đứa cũng ầng ậc nước. Mối tình đẹp nhưng dang dở. Takaki và Akari mãi mãi không thể đến được với nhau. Nhưng lần đầu tiên, tôi nhìn thấu suy nghĩ và hành động của họ. Thật ra, họ chọn lựa rời bỏ định mệnh đời mình, vì sợ trên quãng đường đầy chông gai phía trước, họ sẽ không thể nào che chở cho nhau vào cuối cùng cũng sẽ phải buông tay ra. Chỉ bằng tạm biệt trước còn hơn làm tổn thương nhau sau này. Chúng tôi cũng như vậy, Rin chọn ra đi để tìm kiếm bản thân mình, còn tôi chọn ở lại để bảo vệ những ngày tháng đó. Tôi kể cho Rei tất cả mọi chuyện. Về tuổi thơ. Về ước mơ. Về chúng tôi. Và tôi cũng biết chuyện của Rei. Cô gái ôm mối tình đơn phương suốt thời trung học, và chăm chỉ tập trung vào việc học để dành học bổng tới một nơi thật xa để lãng quên… Chúng tôi dường như đồng cảm với nhau hơn bao giờ hết. Tôi xoá bỏ khoảng cách với Rei, mở lòng nhiều hơn.
Chúng tôi sẻ chia với nhau, để vượt qua đau khổ và bước tiếp trên con đường của mình.
Rei và tôi, cùng có lời hứa ngắm hoa anh đào với ai đó vào những ngày xuân ngắn ngủi. Tôi đã nghĩ rằng Rei sẽ ngắm hoa với tôi năm nay. Nhưng không, Rei may mắn được mời đi dự hội nghị blogger trẻ châu Á ở Thái Lan, thời gian đúng vào tuần hoa. Tôi tiễn Rei đi vào một chiều nắng đẹp. Hình như cậu ấy đã phá bỏ lời hứa ngày nào với chàng trai kia để được đi chuyến này. Nhưng Rei không buồn, mình lựa chọn thế mà. Và mình biết mình sẽ ổn thôi. Chờ nhé, Kei, tớ sẽ về. Ừ, chúc vui vẻ nhé!
Ngoài trời, hoa anh đào đang nở rộ. Mỗi cơn gió lướt qua là một biển hoa lả lướt, đẹp như một giấc mơ. Ngày đầu tiên của tuần hoa rực rỡ.
Ngay tối hôm đó, tôi hay hung tin máy bay của Rei gặp nạn. Không ai sống sót.
***
Sakura, không ngờ lại có thể trở nên ảm đạm đến vậy. Rơi rơi như tuyết vào một ngày Đông lạnh lẽo tang thương. Tôi ngồi bên hiên nhà Rin, nhìn trân trối vào khoảng trời màu hồng trước mặt. Nước mắt cứ thế chảy dài. Cứ vậy cho đến ngày hoa cuối cùng. Tôi từ từ bước đến bên cây anh đào, chạm khẽ, trong lòng thầm ước như còn có Rei bên cạnh. Và ngay khi tôi vừa quay lưng, trời bỗng nổi gió…
“Kei…”
Tôi giật mình thon thót. Hình như có tiếng ai đó vừa gọi tên tôi. Nghe thân quen lạ lùng. Linh cảm tôi chưa bao giờ sai…
“Kei, mình đây mà…”
Tôi quay lưng lại. Bóng hình một cô gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy trắng tinh với làn tóc bay bay và nụ cười trong veo sáng loà trong biển sakura. Là Rei, đúng là Rei rồi! Rei cười nhẹ nhàng, cảm ơn tôi về những ngày vừa qua. Cậu vẫn ở đây thôi, không đi đâu hết. Đây là thực hay hư? Tim tôi đau nhói. Có những con người chỉ lướt qua cuộc đời bạn trong khoảnh khắc, nhưng lại ở trong tim bạn lâu thật lâu. Và dù bạn có muốn giữ họ lại bên mình nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn ra đi. Nụ cười của Rei ấm như nắng, ở lại và sống cho thật tốt nhé, Kei. Và gọi cho Rin đi, cô ấy xứng đáng được biết về tình cảm của cậu. Tôi gật. Nước mắt lăn dài trên má. Tôi sắp mất Rei mãi mãi, không như Rin vẫn còn ở đâu đó trên quả đất tròn. Lần này, tôi không thể giữ tay cậu ấy lại như lần cậu suýt ngã cầu thang trước rồi. Lại có một cơn gió lướt qua, Rei mỉm cười, vĩnh biệt, Kei, tớ phải đi rồi. Thời gian đã hết. Tôi thẫn thờ nhìn bóng Rei hoà vào biển nắng, rồi biến mất theo những cánh hoa anh đào về nơi xa thật xa. Mãi mãi….
Tôi bấm số Rin như Rei bảo. Không cần biết mọi thứ sẽ ra sao, tôi sẽ nói thật nhanh với Rin rằng, tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều, cho dù câu trả lời của cậu như thế nào chăng nữa. Tôi sẽ đợi cậu về ngắm hoa anh đào với tôi chỉ một lần thôi cũng được. Và tôi biết rằng…
Trái tim tôi rồi sẽ ổn thôi.