Mùa Thu không gõ cửa
- Đóng cửa nhé, chị về trước đây!
- Dạ!
- Mẻ bánh trong lò lát em nhớ mang về nhà cho bé Tiên nhé!
- Dạ!
- Đừng về muộn quá!
Chị Ngọc khệ nệ mang túi đồ to tướng đầy quần áo em bé, dùng vai đẩy cửa ra bãi gửi xe. Tôi cởi tạp dề, ném phịch lên ghế, pha nước cốc chanh đường với một ít muối, thả đúng ba viên đá vào rồi uống. Cửa hàng bật máy lạnh suốt ngày mà mồ hôi của tôi vẫn vã ra như tắm, chảy tong tong từ hai bên thái dương xuống cổ thành những vệt dài lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Tôi giặt cây lau nhà lại lần nữa, dựng ngay ngắn vào góc, chờ đến khi mẻ bánh được nướng xong để lấy ra quạt cho nguội rồi bỏ vào túi giấy. Tôi kiểm tra lại tất cả các công tắc đèn, máy lạnh, quạt, máy tính và mọi thứ để đảm bảo bọn chúng đã được tắt hết, khóa cửa lại rồi về nhà. Tôi luôn cảm thấy thoải mái khi mọi thứ trở nên ngăn nắp. Những câu chị Ngọc nhắc tôi hàng ngày gần như thừa, vì đó là những công việc tôi chẳng bao giờ quên, cũng như việc hít thở hay ăn cơm mỗi ngày.
Chị Ngọc là bà mẹ đơn thân nên thời gian của chị được chia ra làm hai: Thời gian dành cho cửa hàng và thời gian trở về nhà với đứa con nhỏ sắp tròn hai tuổi. Tôi tình cờ gặp chị trong một buổi đi tình nguyện vào năm đầu đại học cùng với khoa ở Tây Bắc. Chị đến đó để phát bánh cho trẻ con, còn tôi thì làm đường và dậy học. Cuối đợt tình nguyện, chị đưa tôi danh thiếp của chị rồi nhắn tôi nếu có thời gian rảnh thì qua chỗ chị. Tôi cần việc làm thêm còn chị cần “một bạn nam cẩn thận và chịu khó để coi sóc cửa hàng giúp chị”, nguyên văn nhé, nên tôi làm việc ở Lúa đến giờ đã gần một năm. Tôi thích không gian ở Lúa, mọi thứ đều đúng với những gì tôi trông đợi. Điều hòa không quá lạnh, đồ uống không quá ngọt, bánh không bị khô, nhạc không quá to và đèn không quá chói. Những lúc rảnh, tôi thường ngồi thật lâu để nhìn chăm chăm lên những hình vẽ bông lúa rải rác trong cửa hàng.
Lúa nằm trong một con ngõ nhỏ, không đông khách lắm nên tôi làm hầu như tất cả mọi việc: Từ pha đồ uống, lau dọn, phục vụ và thu tiền. Buổi trưa cứ học xong là tôi lại đến đây, làm đến 9 giờ tối rồi về. Ngày nghỉ thì tôi đến lúc nào cũng được. Chị Ngọc không quy định thời gian làm việc mà cho tôi tự quyết, chìa khóa cửa hàng tôi cũng giữ một chùm luôn. Khách đến quán hầu hết là những người trạc tuổi tôi nhưng không thích nơi ồn ào, nên tôi thấy vô cùng thoải mái dù đôi khi cũng thấy mệt đôi chút.
- Trông ra dáng cậu chủ lắm rồi!
Thỉnh thoảng chị Ngọc từ ngoài cửa hàng bước vào, chống nạnh đùa tôi mấy câu.
- Nói nhiều hơn chút đi em, cứ thế này thì già sớm mất thối!
- Dạ.
- Đừng có lần nào cũng “Dạ” như vậy nữa được không?
- Dạ.
- Chị phì cười, lắc lắc đầu, vỗ vào vai tôi mấy cái rồi hô “Đổi ca!”.
***
- Một ly sinh tố vơ với dâu tây, cho ít sữa đặc và có thêm vị trà xanh nữa nhé, anh chủ!
Đó là một ngày Hè oi ả, nắng sắp tắt, tiếng còi xe bin bin ầm ĩ từ phía đường lớn vọng lại, và Chuông Gió bước vào Lúa gọi món đồ uống kỳ cục đó. Tôi nheo mắt một cái thật khẽ, những kiểu kết hợp bất thường và kỳ cục như vậy thường khiến tôi khó chịu. Sầu riêng với dừa, nho với táo, dưa hấu với dứa, hồng xiêm với sữa bò,… đấy mới là đồ uống chứ!
- Có sinh tối bơ với dâu tây thôi bạn ạ! – Tôi gọi với ra phía bàn ở góc phòng, chỗ Chuông Gió đang ngồi, năm đầu ngón tay đang gõ gõ lên mặt bàn và lẩm bẩm hát theo một điệu gì đó mà tôi nghe không rõ.
- Anh có trà xanh không?
- Chắc là có đấy bạn.
- Sữa đặc thì sao?
- Cũng có luôn.
- Vậy anh làm đi! Hì. – Chuông gió lấy hai tay chống lên cằm, miệng vẫn nhẩn nha hát, chân đung đưa.
Tôi thở dài, tặc lưỡi một cái rồi đi lấy cân trà xanh mà chị Ngọc tình cờ mua lúc sáng. Ờ thì, khách hàng là thượng đế.
- Sao quán không có chuông gió vậy anh?
Đó không phải là lần duy nhất cô ấy hỏi về chuông gió, vì lần nào tôi cũng không có câu trả lời, và đấy không phải lần duy nhất cô ấy đến Lúa.
- Lần sau em lại đến. Em thích quán này đấy!
- Chào bạn!
Tôi gật đầu rồi cười. Đến hay đi khi nào là việc của cô ấy thôi.
- Cho em một ly trà sữa cà phên, bỏ thêm mấy lát xoài nữa nhé!
- Ok bạn.
- Quán hôm nay vẫn không có chuông gió hả anh?
- Mình không phải là chủ quán. Chủ quán là chị Ngọc bạn ạ.
- Vậy anh hỏi chị Ngọc giúp em nhé?
- ...
Hai tay vẫn chống cằm, hai chân vẫn đung đưa.
- Anh làm ở đây bao lâu rồi?
- Một năm rồi bạn.
- Sao anh ít nói thế?
- ...
- Không nói nhiều lên là già sớm đấy anh ạ.
- ...
Quán nằm trong con ngõ nhỏ thế này, gió cũng chẳng lọt được vào, thì treo thêm chuông gió cũng đâu để làm gì. Đấy là tôi nghĩ vậy.