Old school Swatch Watches

Người đi ngoài phố

Tôi nghe thấy bước chân người, nghe thấy tiếng nói người và nghe thấy cả nhịp đập con tim của người. Nhưng mà, chỉ chập chờn thế thôi, tôi không thể đưa tay ra với.

Tất cả, đều vì anh tôi.

Có một dạo tôi thấy người cầm ô ngang qua nhà, ô che mất mặt người, chỉ để lộ một thân hình mảnh mai gầy gò với bộ váy màu mưa trắng xóa. Đôi chân người bước vội trong mưa, vụt qua tầm mắt của tôi. Còn tôi thì ở lại ngẩn người trong những suy tư ngổn ngang. Ai nói tình yêu bắt đầu từ một ánh mắt nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ biết, ấy có thể là lần đầu tiên tôi yêu người.

Lần thứ hai tôi nhìn thấy người là vào một ngày nắng ấm. Lần này thì tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của người. Không xinh như tôi tưởng, nhưng lại có một nét duyên ngầm thật đáng yêu. Những vệt tàn nhang màu nắng lấm tấm trên má, lúm đồng tiền xinh xinh cùng chiếc răng khểnh ẩn hiện lúc cười. Người cười, người cười mà khiến tim tôi đập rộn ràng. Cho dù, nụ cười ấy không phải là dành cho tôi.



Tôi ôm một nỗi nhớ nhung thầm kín và một tình yêu đơn phương với người tự lúc nào chẳng hay. Tôi để ý mình bắt đầu nhẩm đi nhẩm lại một câu hát trong tiềm thức, bài hát đã cũ rồi, nhưng tôi vẫn cứ hát thế thôi. Tôi để ý mình bắt đầu ngủ ít hơn, để dành thời gian vẽ người trong tâm tưởng. Những hình ảnh không rõ ràng, nhưng cũng khiến lòng tôi chênh chao.

Người như một cơn gió ngang qua đời tôi, để tôi dịu mát và để tôi lưu luyến – không quên.

Tôi yêu người, thực sự yêu người!

Tình yêu giản đơn từ những bước chân và một cái liếc nhìn. Khoảng cách giữa chúng ta, đôi khi lại gần mà xa đến thế.



Anh trai tôi từ phương xa trở về trong một dạo tháng chín. Anh năm nay ba mươi tuổi, trầm lắng, đàn ông và tài giỏi. Trên thành phố, anh có công ty riêng. Hằng tháng, anh vẫn gọi điện về cho ba mẹ và hỏi thăm sức khỏe của mọi người trong gia đình. Nhưng tôi lại có cảm giác, anh ghét tôi!

Ngay từ bé, anh đã không cho tôi động vào bất cứ thứ gì của anh. Anh nói nếu động vào, anh sẽ đánh tôi. Tôi sợ anh! Vô điều kiện. Anh cao lớn hơn tôi, khỏe hơn tôi, và hơn hết, anh lại uy quyền hơn tôi. Ba mẹ tôi không quan tâm đến chuyện anh quản tôi ra sao, họ chỉ quan tâm rằng hai anh em tôi vẫn là anh em của nhau. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, anh cướp mất người trong mộng của tôi.

“Thắng, đến bao giờ thì mày mới kiếm cho mẹ một đứa con dâu đây?” Mẹ tôi chỉ đợi anh về để hỏi câu này. Nghe chừng là bà đã sốt sắng lắm rồi. Anh tôi ba mươi tuổi, đẹp trai, lại giàu có thì sợ gì không có người lấy. Nhưng có thể, tim của anh sắt đá hơn tôi nhiều, nên những cô gái từng theo anh về nhà trước đó đều không bao giờ thấy quay trở lại nữa. Họ bỏ anh, vì lý do gì thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, năm nay trở về, anh không hề dẫn theo ai.

“Sắp rồi mẹ, con sẽ kiếm cho mẹ một nàng dâu thảo mà. “ Anh tôi cười xòa rồi vỗ vai mẹ. Ánh mắt trầm lắng liếc nhanh qua tôi. Tôi ngồi yên ở đó, không dám thở mạnh. Anh có ý gì? Anh muốn nói gì với tôi đây?

“Thằng Tuấn dạo này hồng hào quá ha mẹ. Nó yêu rồi phải không?” Tôi giật mình, nhưng không nói được một câu nào. Tôi chỉ biết nhìn anh, trong câm lặng. Tôi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm và bị người lớn bắt gặp, khiển trách. Chắc hẳn, anh đang trách tôi biết yêu người ta trước anh.

“Nó thì yêu ai được, mà ai yêu nó mới là điều quan trọng ấy!” Mẹ tôi cau mày nói. Bà gần như là chẳng bao giờ quan tâm đến tôi. Trong thâm tâm bà, tôi mãi mãi vẫn chỉ là một cậu bé mười tuổi của năm nào. Không lớn, không trưởng thành và mãi mãi không biết yêu.

Tôi cúi mặt quay người đi. Bỏ lại đằng sau tiếng cười khẽ của anh trai. Anh tôi hiểu tôi, hiểu hơn cả ba mẹ. Nhưng anh ghét tôi, anh cực kỳ ghét tôi. Mười năm qua, trong thâm tâm tôi vẫn luôn luôn vang lên câu nói ấy. Tôi sợ rằng đến lúc chết, nó vẫn ám ảnh tôi xuống mồ.



Tôi gặp người

lần thứ ba, lại vào một ngày mưa nhạt nhòa. Người không mang ô, đứng dưới hiên nhà đối diện nhà tôi trú mưa. Mái tóc người bị mưa vương, ướt nhẹp. Bộ váy kia cũng ướt đi vài chỗ. Tôi ở trên lầu hai ngắm nhìn, từ khuôn mặt cho tới dáng hình ấy…Tự hỏi lòng đến bao giờ tôi mới có thể chạm vào đây?

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên cửa sổ, di nhẹ một đường, miệng vô thức mỉm cười. Tôi hạnh phúc, là hạnh phúc thực sự. Chỉ cần đứng từ xa ngắm người trong mưa, trong nắng. Chỉ cần một cái chạm vô vọng cũng khiến tôi hạnh phúc nhường này…Đã thấy, tôi yêu người nhiều chưa?

“Nhóc, nhìn gì thế?” Anh trai cốc đầu tôi rồi nhìn ra ngoài cô cửa kính mù mờ đẫm nước mưa. Tim tôi vô tình nảy lên một cái. Như sợ hãi, như lo lắng anh sẽ nhìn thấy người. Tôi chắc, nếu anh trai gặp người, anh cũng sẽ yêu người như tôi thôi. Nhưng cũng may, người đã chìm khuất vào màn mưa bất tận, để lại đằng sau lưng hai ánh nhìn. Một tò mò và một hạnh phúc.

Trang: 1234 Sau
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]