Những cung đường của gió
Đây là truyện mình viết về những con người ham mê du lịch trải nghiệm. Có vài hành trình là của chính mình. Cũng có hành trình là mình nghe kể lại. Tối qua mình xem 1 bộ phim về các bạn trẻ đi phượt, và ngược dòng tìm về lịch sử trong bộ phim “Sống cùng lịch sử” của đạo diễn, NSND Nguyễn Thanh Vân, nên mình sực nhớ, và muốn chia sẻ với các bạn về truyện này. Nào, mời các bạn cùng đọc ^_^
Trước ngày bảo vệ đề tài một tuần, đột nhiên, mấy thằng bạn đại học rủ Giang phượt một chuyến, thư giãn gân cốt, cũng là lấy tinh thần sảng khoái bảo vệ cho ngon nghẻ. Giang ngẫm nghĩ, xem lại lịch trình, thấy không vấn đề gì. Thầy hướng dẫn đã ok, luận văn đã nộp, các loại giấy tờ đã hoàn tất. Và tiền, thì cũng không đến nỗi thiếu thốn. Anh ok một tiếng với lũ bạn, bảo đăng kí một xe độc hành, rồi lập tức đưa em “min khờ”, người anh em thân thiết mấy năm qua ra cửa hàng sửa xe quen thuộc, nhờ tút lại một lượt cho an tâm. Đi đường trường, xe pháo không ổn rất mệt. Dù đoàn phượt của nhóm Giang lúc nào cũng có một bộ đồ nghề sửa rất chuyên nghiệp, tay sửa của anh thì cũng không đến nỗi tồi, nhưng đã thành thói quen, mỗi khi lên đường, Giang đều chuẩn bị cho em ngựa chiến thật sung sức.
Cung đường lần này là Hà Giang, cũng không phải mới mẻ gì. Đến nay, Giang vòng đi vòng lại nơi này cũng mấy lần rồi. Lần đi đầu tiên, Giang đi với Hải, ông chú ruột chỉ hơn anh 6 tuổi. Ông chú nói dối mẹ Giang, bảo cơ quan đi nghỉ mát, rồi chở Giang lang thang ở trên đó suốt 1 tuần trời. Nhưng chuyến đi đó, đã khiến anh mê mẩn vùng đất này kinh khủng. Và, để cho Giang thấy như mắc nợ nơi này, chính là chú anh, trong ngày sinh nhật tròn 24 tuổi, đã một mình lặng lẽ chạy xe tới đây, rồi không bao giờ trở về nữa.
Giang vẫn nhớ năm ấy, anh vừa học lớp 12, nghe tin mà không tin nổi. Hải vốn là một người chú, một người anh, một người bạn đặc biệt của anh, người gắn bó với anh suốt thời trẻ ranh đến khi mới lớn. Đám tang của Hải, trời mưa tầm tã, bạn bè đến viếng rất đông. Trong đó, rất nhiều là những anh em chiến hữu, cũng từng gắn bó với Hải trên những cung đường. Có một cô gái, tóc rất dài, ở giữa sân nhà anh, khóc như điên dại. Còn anh, ngồi im trong phòng. Không một giọt nước mắt.
Sau cái chết của chú, mẹ Giang cấm tiệt anh chuyện đi phượt. Giang gật đầu để đấy. Anh chăm chỉ học hành, đỗ đại học, kì cụi làm thêm. Đến cuối năm thứ 2 đại học, tiền làm thêm chắt bóp của Giang dồn lại mua được một em dream Thái cũ, việc đầu tiên anh làm khi khai trương con xe mới đó là nhét 2 bộ quần áo vào ba lô rồi lên đường. Một mình, lang thang trở lại Hà Giang. Tới đèo Mã Pí Lèng, nơi chú của anh nằm lại, Giang dựng xe, ngồi ở đó suốt một buổi chiều, rót cho chú anh chén rượu rồi lặng lẽ trở về.
Từ đó đến nay, Giang đã kịp thay em Dream thái sang em Min khờ, chạy đường núi rất ổn. Mỗi mùa hoa tam giác mạch, Giang luôn lấy cớ để trở lại Hà Giang, một hai lần. Nơi này hoang sơ, thiên nhiên phóng khoáng và hiểm nguy rình rập, cùng với sự bình yên sâu thẳm, khiến Giang cảm thấy ngoài nơi anh sinh ra, nơi này là nơi anh vô cùng gắn bó.
2. Huy, leader của cung đường này đã bảo cả nhóm off một chuyến trước khi đi, để sắp xếp xe và cũng để mọi người làm quen với nhau. Xế thì quen cả rồi vì cũng đều trong đám bạn anh cả, nhưng có mấy em ôm thì mới tinh, thấy bảo trẻ trung, chân dài mãn nhãn lắm. Giang nghe xong, càng cương quyết không đi off. Anh có chút bực mình, tưởng là mấy thằng đực rựa đi với nhau, la cà bỗ bã thế nào cũng được, giờ lại mọc thêm mấy em mắt xanh mỏ đỏ, chắc lôi ra từ mấy trang mạng xã hội. Anh nhắn với Huy, anh một xe độc hành. Đến giờ xuất phát sẽ có mặt.
Buổi sáng hôm đó, trước cổng trường Ngoại ngữ, năm con xe xếp hàng sẵn sàng. Giang đang chằng buộc lại ba lô ở sau yên xe, thì đột nhiên, Huy vẻ mặt khó xử tiến lại.
“Giang. Có vụ này. Mày chở một em được không? Mẹ nó, thằng Sự ấy, sáng nay nó mới gọi điện cacel với tao. Lộn ruột quá. Nó mới yêu đương với con nở nào đấy, sợ con bé ấy biết nó chở gái lạ, nên ngồi nhà rồi. Giờ em ôm kia đến, tao đéo biết làm sao!”
Rồi nó thở ra thêm một câu “Em ấy lung linh con chim xinh lắm. Đứng góc kia kìa”
Giang không thèm nhìn sang, giọng lạnh như tiền “Bảo em đó nghỉ đi. Tao chỉ thích độc hành thôi”.
Bản tính thẳng và cộc, Giang có chút sẵng giọng. Trước giờ trong mọi chuyến đi anh luôn độc hành. Vì một chuyện ấu trĩ là bị một cô nàng lao đến hôn đến đờ người từ thời cấp 2, Giang đâm ra xa cách đám con gái, dù yểu điệu thục nữ hay ngổ ngáo dữ dằn. Đặc biệt là lúc đi Phượt thế này, nơi mà anh trở lại là chính mình nhất, anh càng không có nhu cầu có một giọng léo nhéo bên tai, chỉ đạo hay đề nghị chuyện chạy nhanh chạy chậm, càng không có nhu cầu làm phó nháy cho mấy em khám phá thì ít mà chụp chọt ảnh ót thì nhiều. Và tất nhiên, anh càng không thích một cô nàng xa lạ, ôm chặt cứng mình suốt một hành trình dài.