Insane

Những điệu Valse nhịp đập


Có lẽ, cũng vì khoảng trống trong lòng cô kể từ khi đổ vỡ chuyện tình cảm với Hoàng. Thế nhưng, công bằng mà nói chính Hạ Anh còn không hiểu hết mọi chuyện, chỉ nhớ rằng một buổi chiều nào đó, Hoàng nắm tay Nhi, hôn lên trán và lặng lẽ ôm lấy cô ấy, thế giới trước mắt cô bắt đầu trở nên tối sập. Hoàng nhận lấy câu hỏi “Tại sao?” được khẽ khàng thốt ra khỏi miệng Hạ Anh một cách điềm nhiên gần như vô cảm. Cô không tài nào hiểu nổi, một người mà mới hôm qua cô còn cảm nhận được rằng anh rất yêu cô, vậy mà trong phút chốc lại thay đổi để bỗng dưng buông tay một cách xa lạ.

Và giờ ngồi đây, đối diện lại với chuyện xưa cũ, Hạ Anh mới nhận thấy, dường như có quá nhiều chuyện mà cô còn chưa biết, hay thậm chí đã từng bị đánh lừa. Trước sự đắc thắng của Nhi như một người thắng cuộc trước một kẻ ngốc mù mờ là cô, thì sự gặp gỡ lần này đơn thuần chỉ là dự trù cho tất cả các kế hoạch được Nhi sắp xếp hoàn hảo. Cô ta nói những gì, Hạ Anh cũng không nghe rõ, chỉ thấy láng máng những lời đắng chát được nghèn nghẹn phát ra từ người đối diện.

- Tôi ở cạnh Hoàng 7 năm, 7 năm, cô có biết là gì không? Vậy mà cậu ấy đã không nhìn thấy tôi, mà chỉ sau cái lần gặp cô ấy, đã đổ xiêu đổ vẹo vì cô rồi. Tôi có nên ghét bỏ cô không?

- ...

- Đúng, tất cả đều là tôi làm, từ việc dựng chuyện cô mập mờ qua lại với cái tên Tuấn, lẫn chuyện dụ đứa bạn thân cô vu khống cô thay lòng. Cô thấy xem, tất cả mọi người xung quanh cô đều chẳng thật lòng với cô. Thế nhưng, tôi cũng vẫn không thể có được Hoàng, cậu ấy sau khi chia tay cô thì chỉ ở bên cạnh tôi như là nghĩa vụ, là nghĩa vụ, chứ không phải yêu. Tôi thì cần quái gì cái nghĩa vụ vớ vẩn ấy?

Hít một hơi thật sâu, Hạ Anh bình tĩnh đáp trả mọi công kích từ cô gái kia. Mọi chuyện dường như đã thông tỏ, và trở ngại vô hình trong tim cô năm qua cũng đã biến mất. Cảm giác đối diện với cái sự thật bấy lâu nay đã từng khao khát muốn biết ấy bỗng dưng trở thành chuyện không liên quan tới mình.

- Tôi không biết lý do vì sao chị lại hẹn tôi tới để nói với tôi tất cả những chuyện này. Nhưng, dù sao cũng cảm ơn chị, đã cho tôi loại bỏ tảng đá đã đè lên tâm trạng của mình từ khi đó. Còn giờ thì tôi đã không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có ý định nghe chị kể thời gian qua sống ra sao. Tôi không phải là người có thể vì mất tình yêu mà không sống nổi, cũng không phải loại người muốn giành giật bất cứ thứ gì từ ai. Chị đã có thứ mình mong muốn, chúc chị sống tốt, và đừng tìm tôi nữa. Tôi chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.

Nhi không sai, Hoàng cũng không sai, cô cũng vậy. Tất cả mọi chuyện dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của mỗi người, dẫn đến tất cả đều phải chịu những thương tổn quá lớn. Thế nhưng, các quyết định lúc đó đều có những phương cách khác, để không đánh mất nhau. Có điều, cả Hoàng, cả Nhi, và dường như trong đó còn có cả Hạ Anh nữa, đều chọn cách buông tay quá dễ dàng. Chỉ trách họ yêu nhau không đủ sâu đậm, hoặc đơn thuần tất cả chỉ là một chuyện tình, chứ không phải là tình yêu.

Bởi vì nếu thật lòng yêu, thì đã không buông tay…

***

- Tuấn, tại sao kể từ khi yêu nhau chưa bao giờ anh nói yêu em?

- Nói làm gì, chỉ cần em cảm thấy là được rồi!

- Không, vẫn cần đảm bảo chứ!

- Đảm bảo bằng lời nói mà cũng đáng tin, con gái đúng là kỳ quặc!

- Chí ít là có cảm giác an toàn…

- Ừ, được rồi, thế anh quan trọng hơn hay câu đó quan trọng hơn?

- Anh, nhưng câu đó cũng quan trọng mà…

- Thua em đấy, anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em, được chưa nào?

- Tuấn, giả sử anh nghe từ một người khác, những điều xấu về em, hoặc giả dụ có người nói với anh rằng em phản bội anh, đưa cho anh bằng chứng rõ ràng, anh tin không?

- Anh sẽ buồn, buồn lắm, vì em lại đi yêu người khác…

- Em nói giả dụ cơ mà, nhưng anh có tin em không?

- Tin, trừ khi em tự nói chia tay với anh, còn không anh vẫn sẽ bám riết hỏi đến cùng. Tóm lại, em làm sao thoát khỏi anh dễ được. Haha.

Mùa đông chớm đến, những chiếc lá xoay xoay theo nhịp một điệu Valse, cô gái nhỏ cuộn tròn người trên chiếc sô pha ngắm nhìn hình dáng người con trai yên lặng đọc sách trước mặt, mỉm cười mãn nguyện. Từng đường nét mùa đông điểm nhẹ lên gương mặt sáng trong ấy, hóa ra, tin tưởng trọn vẹn một người không khó. Chỉ cần bằng cách này hay cách khác, hãy tin là luôn có nhau và không buông tay.

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]