Những quả bóng màu rêu
Lâu rồi nó không gặp Hoài Lâm sau mỗi giờ học như mọi khi, cô bạn đang bận rối lên với đợt chọn quân cho giải đấu tới. Mà nếu gặp cô bạn, có lẽ Nam Anh cũng giữ kín cơn say nắng này. Nó biết, Hoài Lâm thích nó và dù có đáp lại hay không thì Nam Anh hoàn toàn không muốn cô bạn bị tổn thương.
Với Nam Anh, Hoài Lâm là một phần, một phần quan trọng không thể gọi tên, rất đặc biệt.Dù Vy Anh hay bất cứ một ai khác cũng không thể thay thế được. Tình cảm ấy không đơn giản chỉ là bạn,cũng không thể gọi là yêu chỉ đơn giản thấy cần và muốn ở bên như một điều đã quá thân thuộc, ngay cả khi trái tim ta đã thiết tha đi cạnh một trái tim khác. Hoài Lâm thân thuộc như từng hơi thở mỗi ngày của nó.
… Nhác thấy bóng Hoài Lâm trong quán chè quen thuộc, Nam Anh giơ tay vẫy rồi bước như chạy tới chiếc ghế đối diện. Nó nhe răng chào cô chủ quán rồi quay lại phía cô bạn đang mải miết khuấy chiếc thìa leng keng trong cốc nước. Mỉm cười thật thân thiện:
- Xin lỗi nhá, tớ đến muộn tí tẹo, có ít việc… Cậu chưa gọi gì à?
Hoài Lâm vẫn không ngước lên, tiếng chiếc thìa inox chạm vào thành cốc vẫn vang lên từng tiếng đều đều:
- Cậu giờ bận là đúng rồi…. Có việc gì mà gọi tớ gấp thế?
- Uhm, À… đội bóng nữ chọn đủ người chưa? … ớ, ừ…
- Cậu định nói chuyện Vy Anh hả?
- Ừ, là tớ…
- Cô bạn đó bảo cậu gặp tớ à?
- Không. Tớ chỉ nghĩ là…
- Tớ nói luôn là tớ không làm gì được đâu! Cậu ấy còn thiếu mất một trận mới đủ điều kiện xét vào đội. Thầy bảo phải thi đấu ít nhất 6 trận trong đội lớp thì mới được, tính cả những trận dự bị thì cô bạn đó mới được 5 thôi. Xin lỗi, tớ không giúp được.
- Không có ngoại lệ nào sao? Vy Anh chơi cũng tốt mà. Với lại cậu ấy rất muốn…
Hoài Lâm thôi không ngọ nguậy chiếc thìa trong cốc nữa, nói to hơn một chút, có vẻ không vừa ý.
- Tốt hay không, mạnh ở đâu, yếu ở đâu. Các thầy biết, tớ biết… Tóm lại tớ không làm gì được cả! Xin lỗi, tớ về trước.
Hoài Lâm đứng dậy, vẫn quyết không nhìn nó. Nam Anh hơi tự ái vì câu nói vừa nãy của cô bạn, nó lầm bầm:
- Mấy năm nay đều không áp dụng luật đó nữa, năm nay tự nhiên lại lôi ra áp dụng , là sao không biết… Không phải vì muốn loại luôn bạn ấy đó chứ? Này, cậu không dính vào đó….?
Nam Anh giật mình với chính suy nghĩ của bản thân, vội ngước lên nhìn cô bạn:
- Tớ, tớ… tớ không…. !
Hoài Lâm nhìn sâu vào mắt nó, không nhúc nhích… Khuôn mặt tái nhợt… Mắt nhòe đi, nước mắt ào ra. Cô bạn nhếch mắt lên nhìn nó, mím môi rồi ào chạy ra khỏi quán, trong cái nắng hè căng đầy đến vỡ toang. Những bước chân nhỏ bé, xiêu vẹo. Đột nhiên Nam Anh thấy lòng mình chững lại. Cảm giác tội lỗi trào lên. Mím chặt môi. Lâu lắm rồi, Nam Anh không nhìn thấy Lâm khóc kể từ lần ba mẹ cô li hôn cách đây 4 năm.
Đêm ấy là một đêm đầy mưa. Những con đường ngập nước, Hoài Lâm cũng chạy ra khỏi nhà bằng những bước chân điên cuồng như thế. Nước mắt lấm ướt trên khuôn mặt, tay dằn mạnh những đường bóng vụng về nơi sân tập. Nam Anh đang chuẩn bị cho giải đấu nên tranh thủ sắp xếp một số đồ dùng cần thiết cho đội và gặp cô ở đó. Nó nhận ra trong những cú bóng còn vụng về kia là một quyết tâm sắt đá có thể đè bẹp mọi thứ. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, chơi bóng cùng nhau và kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình. Những giọt nước mắt đã thôi rơi trên gương mặt Hoài Lâm bởi cô đã có một người bạn, rất thân cùng cô đi qua những ngày tưởng mất phương hướng đó.
Nam Anh vội vã đứng dậy, ôm quả bóng rổ và chiếc ba lô căng phồng mang thêm một quả bóng bên trong, ào chạy theo.
Năm ngày rồi, nó hoàn toàn mất liên lạc với cô bạn thân. Ngày nào Nam Anh cũng mang theo 2 quả bóng rổ màu rêu và lại về trước giờ tập bóng của đội. Thiếu Hoài Lâm, cuộc sống của nó bỗng trở nên trống rỗng quá, dẫu Vy Anh vẫn ở đấy, vẫn mỉm cười vẫn động viên nó thật nhiều. Nhưng cái gì đã thân thuộc như hơi thở thì chẳng dễ gì có thể từng ngày sống thiếu nó. Nam Anh “nhớ” Hoài Lâm theo một cách rất đặc biệt. Nó ngẩn ngơ đặt chiếc ba lô xuống ghế, gục mặt xuống bàn… mệt mỏi. Cảm giác tội lỗi lại đang gặm nhấm nó.
- Ông biết tin gì chưa?
- Hừ….
- Này, nghe không, siêu sốt dẻo!
Hải quay xuống, vừa say sưa gặm bánh mì vừa bô bô.
- Chuyện gì nữa, nói luôn đi, rào đón gì nữa, mệt đầu quá!
- Nghe nói bọn FC L.K ngày kia đấu với đội nữ lớp bên đó, lớp em Vy Anh ấy. Tôi mới nghe lỏm được. Chưa thông báo đâu, mà em í không nói với ông à?
Nam Anh ngồi bật dậy, ôm lấy tay thằng bạn:
- What?
- Ơ, không tin đi mà hỏi em Vy Anh ấy?
- Ông không chém gió đó chứ? Thật đó chứ?