XtGem Forum catalog

Phía sau bầu trời


Từ phía xa, một chàng trai có mái tóc màu hung đỏ, vận chiếc áo caro đã ngả màu trong lớp áo khoác trắng đang chống cằm nhìn ra bầu trời đen kịt. Mưa vẫn rơi lất phất. Tiếng đàn du dương vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch. Cậu ngồi ngay vị trí của tôi hay ngồi, bất động như một pho tượng cô độc. Không hiểu sao hình ảnh ấy làm tôi xúc động và thân quen. Giống như ba tôi trước kia, khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào bữa tiệc náo nhiệt, ông chỉ im lặng ngước nhìn lên bầu trời và nhấm nháp chút vị nồng nồng của rượu. Tôi tự hỏi có phải cậu ấy cũng cô đơn giống ba tôi không? Này cậu gì ơi chúng ta có phải đã từng gặp nhau?

Anh Thanh ngước nhìn tôi đầy thắc mắc. Có lẽ hôm nay tôi chơi hơi tệ. Một số nốt cơ bản cũng đánh sai. Tôi hiểu ý, cố gắng xua tan đi nỗi buồn trong lòng để lấy lại phong độ. Ngước về phía cửa sổ, hình dáng cô độc ấy đã biến mất sau màn mưa mỗi lúc một dày. Kết quả ngày hôm đó tôi không thể đánh được bài nào ra hồn. Anh Thanh nhìn vào đôi mắt của tôi bất giác thở dài “Đừng để tâm trạng ảnh hưởng lên những nốt nhạc của em. Nếu em không khỏe có thể xin nghỉ mấy ngày”.

Tôi lắc đầu, cũng thở hắt ra một hơi.

Có những người cứ mãi lặng lẽ lướt qua cuộc đời nhau. Người đi xuôi đường. Người về ngược lối. Nếu lúc đó ta quay đầu nhìn lại, liệu có nhìn thấy nhau giữa biển người?

***

Những ngày sau đó, không hiểu sao tôi cứ chờ mãi hình bóng của cậu. Chờ cho đến khi không còn vị khách nào nữa mới trở về.

Ngày kế tiếp tôi vẫn nuôi hy vọng nhưng đến một tuần sau, khi tôi bắt đầu chán nản vì ý định điên rồ của mình, cậu ấy lại trở lại.

Vẫn chỗ ngồi ấy, vẫn gương mặt ấy, cậu nhìn về phía tôi, vẫy vẫy tay rồi bất giác mỉm cười. Tim tôi như trật một nhịp. Tôi chớp chớp mắt tiến lên vài bước. Trong giây phút sắp phát ra tiếng, một cô gái lướt qua tôi nở nụ cười hiền hậu. Là Mai Vy. Cô ấy bằng tuổi tôi, xinh xắn, luôn dễ thương và đáng yêu với chiếc răng khểnh cực xinh và là thành viên duy nhất trong nhóm chơi violon. Một nỗi thất vọng dâng tràn trong lồng ngực. Tôi thu tay lại, mỉm cười yếu ớt với chính mình.

Thì ra Mai Vy là bạn của cậu ấy. Họ thân nhau từ nhỏ, lớn lên bên nhau. Tôi chỉ nghe anh Thanh kể mang máng hình như cậu ấy tên Quân. Lúc trước thường xuyên đến đây đón Vy. Nhưng rất lâu rồi không gặp lại chàng trai có mái tóc màu hung đỏ ấy. Nghe nói Quân sang Mĩ du học. Nghe nói khi Vy nghe tin đã khóc rất nhiều. Còn nghe nói mối quan hệ của họ không đơn thuần chỉ là tình bạn. Tôi gật đầu, mắt ráo hoảnh. Tôi chỉ gặp cậu ấy có vài lần nhưng sao lại thấy buồn không tả được. Tôi chờ đợi gì chứ? Người ta thường bảo trong tình cảm không phân biệt ai đến trước đến sau. Ai được yêu nhiều hơn, kẻ còn lại là người thứ ba. Nhưng tôi cũng biết rằng mình chỉ là cơn gió thoảng qua cuộc đời cậu ấy.

Thành phố về đêm vẫn ồn ào và vội vã như bình thường. Tôi đi men theo lề đường mặc cho những cơn gió buốt luồn qua tay áo. Phía bên kia có một chàng trai tóc màu hung đỏ đang đứng trước tiệm bán hoa tươi. Cô gái phía sau khẽ cuối đầu, mím chặt môi cố giấu đi nụ cười hiện lên nơi khóe mắt.

Một chiếc xe tải lớn chạy ngang qua. Chớp mắt đã không thấy hình dáng của họ đâu nữa.

Có những người cứ mãi lặng lẽ lướt qua cuộc đời nhau. Người đi xuôi đường. Người về ngược lối. Nếu lúc đó ta quay đầu nhìn lại, liệu có nhìn thấy nhau giữa biển người?

***

Tôi ở lì trong phòng suốt mấy ngày. Giọng chị quản lí vang lên hơi gấp gáp bên đầu kia điện thoại. Tôi trả lời qua loa rồi ném phịch nó xuống giường, thơ thẩn nhìn những đám mây cứ lửng lờ trôi vô định, chẳng biết đang buồn hay đang vui. Dù gì tôi cũng chỉ gặp Quân vài lần. Cậu ấy thậm chí còn không biết tôi là ai. Hai mươi tuổi, cái tuổi không còn ngỡ ngàng với những cảm xúc mới lại nhưng lại rất dễ bị tổn thương. Sao tôi cứ nhớ mãi cái hình dáng trong ngày mưa hôm ấy. Một người con trai xa lạ yên lặng nhìn lên bầu trời. Nếu lúc đó tôi đến bên cậu ấy và nói một điều gì đó, có phải mọi chuyện sẽ khác đi hay tôi vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài cố chen chân để được vị trí ấm áp sau lưng một vạt nắng?

Tôi không biết, cũng không định biết.

Nắng nhạt trên con đường đầy khói bụi, phản chiếu cái bóng đổ dài của cô gái nhỏ thó trên đường. Chắc tôi sẽ xin nghỉ một thời gian, đợi khi thấy mình đủ can đảm để đối mặt với Quân lần nữa.

Cánh cửa kiếng vừa đẩy ra, một bóng dáng quen thuộc vội vã leo lên chiếc taxi màu vàng đã đợi sẵn từ trước. Nhìn gương mặt không hiểu mô tê gì của tôi, anh Thanh nhún vai, gương mặt đầy tiếc nuối.

Quân sẽ về Mĩ, không biết bao giờ lại trở về. Về Mĩ ư? Thế cũng tốt. Tôi sẽ không cần phải xin nghỉ, cũng không còn thấy bối rối khi gặp cậu ấy nữa. Còn Mai Vy? Chắc cô ấy buồn lắm. Nhìn Vy vội vã thế kia cũng đủ biết. Có lẽ đến phút cuối cùng Quân mới nói cho Vy hay vì sợ cô ấy buồn. Tôi cười trừ. Cậu ấy đi rồi tôi sẽ không gặp lại nữa sao? Hình dáng cậu trai vận áo sơ mi ngả màu bỗng chốc hiện về khiến tim tôi thót một nhịp. Tôi còn nhiều điều muốn hỏi cậu ấy. Đại loại như đêm đó thật sự cậu đang nghĩ gì. Tại sao lại phải cứ nhất thiết nhìn lên bầu trời hay tại sao cậu lại xuất hiện trước mặt tôi rồi biến mất…

Trang: Trước 123
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]