Thứ bảy, 08/02/2014
Đừng dễ dàng nắm tay một ai đó xa lạ. Vì đến khúc cuối sẽ rất khó buông ra...
Kết cục trong chuyện cổ tích, Lọ Lem tìm được hoàng tử.
Và họ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
Tôi giống Lọ Lem.
Ở chỗ, tôi mất mẹ từ lúc mới lọt lòng. Bố tôi tái hôn với người phụ nữ khác mà suốt đời tôi không thể gọi “mẹ”. Tôi có một người chị kế. Nhưng khác Lọ Lem, tôi không bị mẹ kế đối xử như kẻ hầu. Chính xác, bà ấy chẳng hề có tình cảm gì với tôi. Bố cũng vậy. Tôi là người không có tình yêu thương.
Thế nên, tôi khao khát.
Một người yêu mình. Để rồi tôi luôn mỏi mắt kiếm tìm thứ gì mình có thể yêu thương và được thương yêu.
Năm mười ba, tôi thích cậu bạn cùng lớp. Cậu ấy có bạn gái.
Một năm sau, tôi để ý một anh lớp trên cùng sinh hoạt trong CLB. Anh ấy từ chối lời bày tỏ của tôi bằng nụ cười thật buồn.
Lên cấp III, chỉ mới giữa năm lớp mười thì tôi bắt đầu rung động trước cậu bạn trong lớp luyện Văn. Cậu ấy thích thầm cô bạn thân của tôi.
Tình cảm của tôi có hời hợt? Trong bốn năm mà tôi đã thích ba người. Nhưng còn cách nào khác? Người tôi thích không thích tôi. Tôi phải từ bỏ, bắt đầu chuyến hành trình kiếm tìm yêu thương khác. Dẫu thế, bản thân tôi chẳng mang chút hy vọng nào. Bởi tôi biết mình sẽ lại bị từ chối.
Khi mười bảy, tôi không thích… Nhưng tôi lại yêu. Tôi biết rõ điều đó vì…
Thích là khi trái tim đập liên hồi, mồ hôi ra ướt lòng bàn tay và miệng chẳng nói được lời nào khi đối diện với người ấy.
Yêu lại khác. Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng lẫn thầm lặng. Luôn cảm thấy mỗi cái nhìn của người ấy như chạm vào tận sâu bên trong tim mình. Vỡ oà. Lòng bàn tay không đổ mồ hôi mà luôn lạnh vì muốn người ấy nắm tay mình suốt.
Và yêu, không nói bằng lời mà bằng đôi mắt luôn hướng về người ấy.
Năm mười bảy, tôi yêu cậu trong đau đớn.
Gặp gỡ
Tôi quen cậu vào buổi chiều mưa. Giờ tan học, sân trường vắng vẻ. Mưa rơi nặng hạt. Những giọt nước lạnh giá buông mình xuống tâm hồn cô đơn của tôi. Đứng dưới mái hiên dãy phòng học, tôi nhìn vào khoảng không phía trước. Đôi mắt trống rỗng. Chút tê dại. Tôi không thấy gì ngoài một màu trắng xoá. Như thể xoá luôn cả tôi. Mỗi lần như vậy thì thường tôi chẳng khi nào chú ý xung quanh mình đang diễn ra điều gì. Mãi đến khi bên tai không còn nghe tiếng mưa rơi ù đặc nữa mà thay vào đấy là một giọng hát khe khẽ. Nhỏ nhưng tôi nhận ra sự mượt mà trong trẻo của nó. Giai điệu quen thuộc.
Hold another hand while the hand’s still without a tool
Drown into eyes while they’re still blind
Love while the night still hides the withering dawn.
Tôi biết bài hát này. Tôi chắc chắn là mình biết nó. Tôi quay qua. Chỉ để nhìn cái người mà nãy giờ bản thân không hề biết đến sự tồn tại. Một nam sinh, tôi đoán là cùng khối mười một. Trông bình thường. Như phát hiện tôi đang nhìn nên cậu càng hát to hơn ban nãy. Dẫu vậy, thanh âm êm đềm đó vẫn không phá tan tiếng mưa rơi dữ dội ngoài trời. Hẳn, cậu muốn một mình tôi nghe là đủ. Bất chợt, cậu ngừng rồi chậm rãi xoay qua. Thật lạ lùng. Cậu không có gì nổi bật. Thế mà sự không nổi bật đó lại khiến tôi phải chú ý.
“Biết bài này?” Cậu mỉm cười hỏi như thể cả hai là bạn thân từ trước.
“Biết.” Tôi đáp bình thản “While your lips are still red của Nightwish.”
“Thích chứ?”
Tôi gật khẽ. Cậu nhoẻn miệng cười rồi lại chuyển ánh mắt vào những hạt mưa vô định đang tưới mát cho trần gian, ngâm lên các ca từ tiếng việt.
“Nắm lấy tay nhau khi bàn tay còn chưa vấy bẩn. Chìm sâu vào đáy mắt khi chúng hãy còn đang mơ màng. Hãy yêu khi đêm đen còn giấu đi được buổi bình minh úa tàn.”
Tôi vẫn đứng yên lặng. Vì tôi nhận ra lòng mình bình yên lạ lùng. Khi cậu vừa hát xong, một khoảng lặng kéo đến giữa hai người. Nhưng mấy giây sau, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại bắt đầu bằng câu hỏi lạ lùng từ cậu:
“Có biết vì sao Lọ Lem lại bỏ chạy lúc nửa đêm?”
“Vì Lọ Lem không muốn trái lời bà tiên.” Tôi trả lời chẳng chút ngần ngại.
Tự dưng cậu bật cười. Tôi im lặng. Tôi không thấy có gì buồn cười trong câu mình vừa đáp. Nên tôi đoán, cậu cười vì điều khác.
“Về nhà search tìm trên Google câu trả lời nhé.”
Cậu khịt mũi khi nhìn qua tôi. Tôi vẫn không nhìn cậu. Mắt lãng đãng ở nào đấy nhưng lòng đang nghĩ ra lời giải đáp khác cho câu hỏi kia.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và cậu chỉ gói gọn có bao nhiêu từ đó thôi.
Không một câu hỏi tên…
Bắt đầu cho một tình bạn và một tình yêu đơn phương thầm lặng.
Để ý.
Thật bất ngờ là chúng tôi học cùng lớp. Cậu ngồi bàn cuối. Tôi gần như không hề biết mặt mũi của những ai ngồi từ bàn bốn trở xuống dưới. Bàn tôi, thứ ba. Lần thứ hai gặp lại, cả hai cũng nói với nhau rất ít. Vẫn là các câu hỏi cộc lốc. Lạ là, tôi và cả cậu đều chẳng hề hỏi tên đối phương.