Thứ sáu, 14/02/2014
Trời mưa to hơn, mắt tôi nhoè đi vì mưa và vì đèn xe cảnh sát, tiếng động cơ, tiếng la hét, rên rỉ, khung cảnh thật thê thảm... Tôi nhìn sang ngang thấy một con ngõ nhỏ theo phản xạ tôi lái xe đâm sầm vào đó. Con ngõ nhỏ chỉ vừa một xe máy nhưng trớ trêu thay đó là ngõ cụt , cuối ngõ là một căn nhà dột nát và bỏ hoang, tôi lao xe vào đó cảm giác rất hoảng sợ và chờn vờn sự lo lắng,mưa càng nặng hạt hơn! Ánh đèn xe cảnh sát lúc sáng lúc tắt hắt vào ngõ làm tôi thêm hồi hộp...Thời gian trôi qua thật nặng nề bỗng có tiếng bước chân đến gần và ánh đèn pin thấp thoáng, tôi hé mắt qua cột gỗ và thấy anh cảnh sát đang tiến lại gần mình, thật sợ hãi... còn khoảng 5m, may mắn thay, có tiếng gọi, anh cảnh sát quay ra và... cuộc tìm kiếm kết thúc.
Nhìn vào vô ảnh, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy trong người mệt mỏi lạ kỳ. Để mặc xe ở đó tôi lết bộ ra ngõ và ngồi phệt xuống.Từ trên cao đèn cao áp soi rõ từng hạt mưa rơi tan tác góc đường, những đám lá rụng tả tơi bên bao mảnh nhựa vỡ từ xe máy nằm phơi la liệt. Bên kia hè đường một em gái nhỏ khi sang nhà đúng lúc đoàn xe đến bị xe quệt đang nằm đau đớn, quanh đó một vài người che ô cho em để chờ xe cấp cứu... Lững thững đến nhìn em, thấy em ngồi im, chân run lên vì đau tôi thấy sống mũi cay cay, tự ngẫm nghĩ và ân hận về hành động nông nổi a dua của mình...
Mời bạn click vào đây để tải file audio Blog Radio 7: Thời gian trôi theo những cơn mưa - Ảnh minh họa: Deviantart.com
Vẫn dưới cơn mưa, ngày bế giáng khoá học cấp III những hạt mưa hoà cùng nước mắt, áo học trò uớt thẫm, những dòng chữ viết kỷ niệm trên áo cũng nhoè theo... Ai cũng khóc, bức thư tình học trò chưa gủi, những lời nhắn nhủ tâm sự cùng trao dưới sân trường ướt mưa... Tôi được tặng một quyển sổ nhỏ ép đầy hoa Phượng hình cánh bướm, cùng lời nhắn gắn gọn "luôn nhớ đến em nhé "... Dĩ nhiên rồi, Tôi nhớ em chứ! Nhưng lúc đó quả thực tôi không chắc chắn có phải là em không, giờ thì con của em tròn 1 tuổi rồi phải không Phượng? Lúc em gửi thiệp cưới nhìn chữ ký anh mới biết là em...
Thời gian trôi theo những cơn mưa, tôi vào Đại Học… Tôi dần cảm nhận được cuộc sống, cơn mưa có thể là cái gì đó lãng mạn với tôi nhưng đôi khi lại là sự cực khổ, khó khăn của ai đó. Tiếng loẹt quẹt quét chổi trong mưa, tiếng xẻng xúc cát, những bước chân nặng nề với quang gánh trên vai cùng tiếng rao của ai đó làm tôi thấy đồng cảm... Rồi bao phiên chợ ế ẩm dưới cơn mưa, trút lên nỗi lo toan cơm áo làm ngập ứ những mảnh đời nhỏ bé.
Những cơn bão, những thiệt hại làm tôi thấy những mặt trái của mưa. Bây giờ tôi thích nhất những cơn mưa nhỏ, những cơn mưa đủ làm sạch con đường bụi, đủ làm cành non nẩy lộc, đủ cho ai đó ríu rít che ô, đủ cho những đứa trẻ nhỏ đứng kiễng chân ngắm mưa như tôi ngày trước...
Thời gian trôi theo những cơn mưa. Vẫn mưa... nhưng giờ đây thật khó để tôi tự nhiên vầy mưa như ngày trước nhưng bù lại tôi có thể ngồi viết blog trút tâm sự cùng mưa. Tôi không thể ngồi vào chậu chơi trò đi canô mỗi khi mưa ngập nhưng tôi lại thấy như đang bay trong mưa khi nghe những bài hát về mưa… Và tôi vẫn thấy mưa đẹp lắm, lúc nào đó vẫn có thể đứng bên cô bạn mới quen và khoác áo ngoài của tôi để cho em đỡ lạnh... Chà lãng mạn thật đó. Nếu thế thì "Mưa ơi mưa, mưa cứ rơi đi".