Tia nắng nhỏ


- Nói thật xem, mày vẫn thích Tùng Anh à?

- Đã bảo tao không biết mà. Nhưng quan trọng gì đâu cơ chứ. Anh ấy thậm chí còn trả nhiều tiền để được nhạc công chơi những bản nhạc hay cho không gian của họ thêm lãng mạn cơ mà. Anh ấy yêu chị ấy rồi.

- Ừ nhỉ! Hi vọng không có chuyện gì xảy ra và tao cũng không mất việc. Haha.

Nắng cúi đầu, vẻ biết lỗi:

- Sorry mày. Tao không cố ý.

- Ừ. Thôi khuya rồi, vào nhà đi. Tao về quán thay đồ rồi về luôn. Quá giờ làm mà chưa về nhà, mẹ tao lại lo.

- Ừm. Vậy mày về đi.

- Vào nhà đi rồi tao về. À Nắng này... – Mưa nói, hơi lúng túng - Mày còn nhớ lời tao nói với mày cách đây hai năm chứ? Lúc ấy mày cũng khóc vì hay tin Tùng Anh đi du học. Tao đã nói xung quanh mày không phải chỉ có anh ấy. Mày còn có gia đình, có mấy cô bạn lập thành hội bà tám, có hội fan Backstreet Boys thân nhau như anh em. Và tao, tao sẽ luôn ở cạnh mày, dù thế nào đi nữa, mày nhớ không?

Nắng gật đầu, mắt rưng rưng. Mưa cười với nó:

- Thôi vào nhà đi.

Mưa đứng chờ Nắng vào tận cửa mới quay xe. “Đồ ngốc, tao không nghĩ là tình cảm của một đứa con gái 16 tuổi lại có thể giữ được lâu thế đâu. Xem ra tao hơi bị coi thường tình cảm đó rồi. Hóa ra, rung động đầu đời bao giờ cũng để lại trong trái tim những gì trong trẻo nhất, thuần khiết nhất, và khó quên nhất, phải không?”. Mưa nghĩ thầm, phóng xe trên con đường vắng. Ánh đèn cao áp chiếu xuống những hàng cây cổ thụ ngả bóng trong màn đêm.

***

Tùng Anh tới tìm Dũng ở quán cafe sau giờ làm. Trông thấy Tùng Anh đứng đợi mình ở cổng, Dũng không khỏi ngạc nhiên:

- Sao anh biết em làm ở đây? - Dũng tò mò

- Tối qua anh đã hỏi chủ quán. Hết ca rồi đúng không? Cho anh chút thời gian nhé!

Cả hai lại bước vào bên trong quán. Dũng định đứng lên đi lấy đồ uống nhưng Tùng Anh cười, giữ lại:

- Anh đã gọi rồi. Bây giờ em là khách của quán, chứ không phải là nhân viên đâu.

- Vâng – Dũng ngồi xuống – Có chuyện gì ạ?

- Anh về được một tuần rồi. Về dự đám cưới chị gái anh. Cả hai bọn anh về cùng nhau.

- ...

- Chà, có phải không khí hơi nặng nề không? Sao em không nói gì?

Dũng ngập ngừng:

- Anh gặp em để chỉ nói điều này thôi à? Hay anh muốn em thông báo cho ai đó?

Tùng Anh vẫn giữ nụ cười:

- Vẫn giận anh à? Ừm, thực ra anh rất muốn gặp lại Thúy Vi một lần. Tuần sau lại bay qua bên đó rồi. Dù gì thì anh cũng cần xin lỗi cô ấy, không phải vậy sao?

- Vâng! Vậy em sẽ cho anh số nó. Có gì anh hẹn trực tiếp nhé!

Sau ghi đọc số cho Tùng Anh, Dũng đứng dậy, xin phép ra về. Chợt nghĩ ra điều gì, nó ngoái lại nói với Tùng Anh:

- Nắng nó vẫn còn thích anh. Em biết anh đã có chị Lan Trinh, nhưng nếu có gặp, anh cũng đừng nói gì làm tổn thương nó nhé. Nó hay khóc nhè lắm.

Nắng ngồi trong phòng trước màn hình máy tính. Lục lọi một hồi, nó cũng tìm ra được những kỉ niệm giữa nó và Tùng Anh. Clip quay hôm thi học sinh thanh lịch, hàng chục bức ảnh chụp ở trường, khi đi chơi, album hôm offline fan của Backstreet Boys – nhóm nhạc mà cả hai đều rất thích, hay những bức ảnh Nắng chụp lén Tùng Anh nữa. Hai năm trước, nó đã cẩn thận xếp chúng vào một thư mục nhưng không nỡ xóa mà lại giấu thật kĩ trong máy tính, hi vọng một thời gian sau sẽ quên bẵng đi. Mặc dù hai năm rồi không tìm lại, nhưng đường dẫn đến chỗ giấu thư mục đó, Nắng không hề quên. Cứ tưởng rằng đó chỉ là cơn cảm nắng nhất thời bồng bột của tuổi ô mai, hóa ra tất cả không đơn giản như nó nghĩ. Thời gian qua, tưởng có thể quên, nhưng không ngờ rằng tất cả vẫn vẹn nguyên và rõ mồn một. Nắng biết Tùng Anh chỉ xem nó như em gái và đã có người yêu, nhưng hôm trước, khi tận mắt nhìn thấy họ ngồi đối diện nhau, cười nói vui vẻ, Nắng mới thấy tim mình nhói đau. Nó biết, tất cả đã xa thật rồi...

Chuông điện thoại reo bài hát quen thuộc "Show me the meaning of being lonely". Một số lạ, Nắng bấm nghe:

- A lô ạ?

- Thúy Vi phải không? Anh là Tùng Anh.

Cái gì? Tùng Anh ư? Nắng suýt nữa thì hét lên ngạc nhiên, nhưng chỉ mất ít giây, nó bình thản trở lại:

- Vâng. Có chuyện gì không anh?

- Ừm, em rảnh không? Anh muốn gặp em.

- Sao anh biết số em?

- Anh hỏi Dũng. Hôm qua anh gặp cậu ấy. Dũng cho anh số của em.

- Vâng, cho em sắp xếp thời gian một chút được không ạ? Em sẽ nhắn lại cho anh vào số này.

- Ừm. Vậy được. Hi vọng được gặp em!

- Vâng. Chào anh!

Nắng tắt máy, ngồi phịch xuống ghế, tay lại bắt đầu đưa nét vẽ hình tròn trên bàn. “Có nên gặp không đây? Gặp nhau rồi thì sao? Chẳng giải quyết được gì. Anh ấy sẽ lại trở lại Mỹ với chị Lan Trinh, còn mình vẫn cô độc ở chốn này, nuôi thêm hi vọng chờ đợi sao? Ôi không,

Trang: Trước 1234
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]

XtGem Forum catalog