Tôi có một đêm không thể quên. Trăng thượng tuần thung du phủ tấm voan mỏng sáng bạc xuống màn đêm, sương rơi khẽ trên lá cây trong sự yên tĩnh lạ lùng, tôi ngồi bên ông thật gần, như nghe được hơi thở của nhau, cả hai không nói với nhau câu nào nhưng hình như lại cảm thấy nói với nhau rất nhiều, không phải một vị tướng chỉ huy Quân khu và một cô bé nhà báo, mà như hai người tri âm tri kỷ. Thật lâu, không biết lâu đến đâu, ông phá tan không khí tĩnh lặng bằng giọng nói trầm hơi khàn:
- Nói gì đi chứ... im lặng mãi thế này sao?
- Em muốn được nghe ông nói... nói gì cũng được.
- Nói gì bây giờ...? Giọng ông trầm hơn:
- Mỗi người lính đi qua chiến tranh đều mang một vết thương, một nỗi buồn.
Và rồi ông kể cho tôi nghe vết thương của ông - nỗi buồn của ông, trong những lá thư gửi tôi ông chưa hề viết về nó. Đó là sự mất mát, và cả sự hy sinh của những người lính từ cuộc chiến trở về. Người vợ của ông, do một thông tin nhầm lẫn tưởng rằng ông đã hy sinh, đã đi lấy chồng sau 3 năm để tang thờ ông chăm sóc mẹ chồng. Ông càng buồn hơn và càng đau đớn hơn khi biết người vợ của ông không được hạnh phúc vì gặp người chồng sau quá ích kỷ luôn dằn vặt ghen tuông với quá khứ nhất là khi biết ông còn sống trở về. Ông không biết làm sao, để dành lại người vợ thì không thể, nhưng phải chứng kiến cuộc sống đầy nước mắt của bà, trong lòng ông như bị dao cứa nát đứt từng đoạn, ông luôn cảm thấy có lỗi với người vợ dù thật sự không phải do ông tạo nên. Là nỗi buồn chiến tranh. Chỉ có công việc, những bận rộn của chiến dịch huấn luyện, tập trận, những kế hoạch tác chiến phòng thủ... thuộc việc quân là làm cho ông khuây khoả, cho ông tạm quên.
Tôi lặng người nghe... Thương ông quá. Những tưởng một người lính đi qua chiến tranh với nhiều chiến công, ngực đầy huân chương, mang quân hàm tướng, sống trong vinh quang như thế, không thể có những nỗi đau "đời" như vậy. Trong mắt tôi lúc này, ông không còn là một vị tướng kiêu dũng mà là một người đàn ông có nhiều tâm sự cần được chia sẻ. Tôi không biết nói gì với ông, nhưng trong tôi trào dâng cảm xúc, tôi nắm tay ông..., phút giây đó hình như cả hai chúng tôi cảm thấy một cơn chấn động..., chúng tôi thật gần, một sợi dây vô tình nối hai người.
Tôi trở về thành phố phương Nam, với một trái tim không còn bình yên như trước, tôi luôn nghĩ đến ông, nhớ đến ông, trong những giấc mơ của tôi có lúc ông là một chàng trai trẻ, lúc là vị tướng tóc hoa râm lẫn lộn. Không lẽ tôi yêu ông thật rồi? Tôi không thể xác định gọi rõ tên tình cảm của tôi đối với ông. Những lá thư của tôi gửi ông ít đi những chuyện trẻ con, tôi thi thoảng dùng chữ "nhớ" để bóng gió nói tình cảm của tôi với ông. Thư ông gửi lại vẫn như trước, chân tình nhưng không có một ý nào liên quan đến chữ "nhớ" của tôi, cảm giác ông tránh né hay ông thật sự không để ý. Ông đối với tôi như một người cha, một người anh, người bạn không hơn.
Thư ông gửi tôi dày lên thành một chồng trong ngăn kéo riêng tôi dành cho ông, tôi nghĩ đến ông cũng nhiều hơn, hình ảnh ông choán hết trong tôi không còn chừa chỗ cho ai khác xen vào. Mọi người lấy làm lạ lắm, cứ thấy tôi đi về một mình không hẹn hò ai, bạn bè vài người mai mối giới thiệu, nhưng rồi mỗi khi gặp họ tôi lại nghĩ đến ông và thấy họ vô vị tẻ nhạt, cuộc sống của họ quá giản đơn và ít ý nghĩa, vài lần họ chán và tôi cũng chán nên chấm dứt, bạn bè nản luôn mặc kệ tôi. Dần dần thú vui của tôi sau giờ làm việc, nếu không lang thang nhà sách thì tôi lại đem thư ông ra đọc, đắm mình vào những trang thư và hình dung mình đang được sống cùng thời với ông, vui buồn cùng ông. Tôi nhớ ông, nỗi nhớ cồn cào nôn nao... Tôi yêu ông??? Tôi muốn hụt hơi khi nghĩ đến đó.
Người ta có thể yêu một người lớn tuổi hơn mình thật nhiều, có thể yêu một vị tướng đầy chiến tích vinh quang thời chiến tranh. Và rồi ông... ông có tình cảm gì với tôi, yêu như tình yêu trai gái, hay thương như một cô em gái, một cô bé con như trong các lá thư ông viết cho tôi, ông có vượt được qua khoảng cách tuổi tác, địa vị xã hội mà sống cho tình yêu nếu có... Tim tôi loạn nhịp. Không kìm nén nổi lòng mình, tôi viết một lá thư dài, rất dài, chẳng nhớ bao nhiêu trang gửi ông. Tôi viết về kỷ niệm ngày thơ, tôi viết về cảm nghĩ khi lần đầu gặp ông, tôi kể ông nghe những giấc mơ có ông và những mộng mị lãng mạn, tôi nhắc lại đêm trung du phương Bắc, tôi và ông thật gần nhau... Tôi bày tỏ tình cảm không là chữ "nhớ", mà hơn thế. Tôi nghĩ ông sẽ hiểu, ông sẽ đón nhận, chúng tôi thân thiết đến thế mà. Gửi đi rồi, bỗng dưng tôi lo sợ, nếu ông chối từ, nếu ông cho là tôi trêu đùa... Tôi phấp phỏng chờ đợi...
Một tuần, hai tuần, rồi một tháng trôi qua không thư ông, tôi hơi buồn buồn, định gọi điện thoại, nhưng không đủ can đảm, lại chờ đợi trong hồi hộp. Chờ mãi đến lúc tưởng chừng cạn kiệt sự kiên nhẫn thì thư ông tới. Tôi run run mở, áp lá thư vào ngực nh
BÀI VIẾT NGẪU NHIÊN | [TẮT] |