Cô trả lại mọi thứ về nơi bắt đầu, nhưng trái tim thì không bao giờ nguyên vẹn. Mùa đông, có nắng, nhưng lòng lặng trĩu, ngay cả câu “quên em đi” cô cũng không dám thốt thành lời…
Vân ko đủ kiên nhẫn để uống hết ly nước như mọi lần. Không phải thiếu thời gian, mà bởi trái tim cô không kiên nhẫn cho những nỗi đau đang cào xé. Vân chấp nhận chia tay, ngay cả khi vẫn còn yêu nồng cháy. Duy để cô làm điều đó, để cô tự biến mình thành kẻ phản bội vô lương tâm…
Có lẽ anh không hiểu, chưa một lần muốn tìm hiểu… đằng sau đôi mắt lạnh lùng của Vân… ẩn chưa những gì…
22 tuổi, Duy háo hức bước chân ra khỏi giảng đường Đại học, anh muốn đi làm thật nhanh, muốn kiếm thật nhiều tiền, khi công việc ổn định rồi, Duy sẽ “rước” Vân về làm vợ – 1 cái kết đẹp cho mối tình 3 năm. Gia đình khá giả, sẵn có bác làm ở một công ty lớn trên thành phố, Duy nhanh chóng nhận được một công việc ổn định với mức lương hấp dẫn. Còn Vân, mọi thứ với cô trầm lắng như chiều đông ảm đạm.
4 năm trước, khi bước chân vào cánh cửa Đại học, bố đã hứa sẽ cầm tấm bằng của Vân và kiếm cho cô con gái cưng một công việc hoàn hảo. Thế nhưng, cuộc đời vốn không thể đoán trước, từ một gia đình buôn bán đất động sản có mức kinh tế khá giả, gia đình Vân bỗng chốc “xuống dốc” bởi nợ nần. Mọi chuyện đến quá đột ngột… và cô đã định sẽ nói cho Duy biết tất cả…
Nhưng, thời điểm này cũng là lúc Vân hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Duy hơn lúc nào hết: Một gia đình bề thế, có địa vị xã hội. Họ gia giáo và có phần khắt khe, đủ để mọi người thấy không phải ai cũng có thể “lọt” vào tầm ngắm làm con dâu nhà họ. Ngẫm bản thân ở hoàn cảnh thực tại: Kinh tế gia đình lâm đang khó khăn, việc làm chưa có, tương lai mờ mịt… Sự tự ti trong Vân cứ lớn dần…
Duy chưa bao giờ chứng tỏ với Vân rằng anh hơn cô vì cái này cái kia, nhưng sự nhạy cảm khiến lòng tự trọng làm cô bị tổn thương nhiều lần… Quá khứ, cuộc sống của Vân cũng từng là mơ ước của nhiều người, vậy nên thật khó để chấp nhận được sự thật rằng hiện tại, cô thấy mình thậm chí còn không có đủ “tư cách” để yêu Duy… Giữa sức ép mà bản thân cô tự đặt cho mình… cô đã chọn cách chia tay…
Vân đã nghĩ… Duy có thể yêu một người hơn cô gấp trăm lần… và người con gái ấy sẽ không đem đến phiền muộn, sự vướng bận cho anh…. Và cũng vì Vân sợ… sợ rằng người ta nói cô lợi dụng anh.
“Con người ta… khi quyết định từ bỏ yêu thương dành cho ai đó… Sẽ không có lý do nào là hợp lý hay xứng đáng cả. Bởi yêu thương không thể đong đếm như vật chất tầm thường. Nên dù vì điều gì chăng nữa… Người chọn cách ra đi… luôn là kẻ phản bội…”
Hơn một năm qua đi.. Vân lầm lũi trong nỗi cô đơn giằng xé. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại nhớ Duy đến cồn cào. Tất cả mọi thứ vẫn vẹn nguyên như khi anh còn ở đó. Từ số điện thoại được lưu trong danh bạ với tên đặc biệt, đến yahoo, facebook, tấm ảnh hai đứa chụp cài trong ví…đều vẫn vậy… Vân chưa từ bỏ Duy, trái tim cô không cho phép làm điều đó… và cô đã ôm nỗi buồn trong trái tim đầy vết cứa…
24 tuổi.. Vân không rung động trước bất kì ai. Cô vẫn than trời với bạn bè rằng mình cô đơn, nhưng khi được ai đó giới thiệu 1 chàng trai thì cô lại trốn chạy. Lồng ngực trái… nơi đó cô vẫn dành cho Duy… Giữa những bon chen của xã hội xô bồ, cuộc sống của cô giờ đây đã khá nhiều so với ngày đó, nhưng vết xước trong tim dường như chưa từng phai nhạt… Có lúc, cô tự hỏi… Duy giờ ra sao…?
Nhưng rồi bản thân lại đau khi nhận ra rằng lời đáp của câu hỏi kia…vốn không bao giờ dành cho cô nữa…
***
Kết thúc chuyến tình nguyện trên Lai Châu 2 ngày, Vân về với Hà Nội. Bến xe khách đông người, cô ngồi thẫn thờ trong phòng chờ đợi em trai qua đón. Bất chợt, cô thấy một dáng người quen quen. Mà không phải quen, phải là thân thuộc mới đúng. Tim cô đập nhanh từng hồi, nước mắt tự nhiên tràn khỏi khóe mi..
Là Duy… là yêu thương mà cô ôm ấp từng ngày…
Duy vẫn thế, vẫn cái dáng gầy xương thanh mảnh, vẫn khuôn mặt hiền lành và ánh mắt ấm áp… Anh có phần trưởng thành hơn.. chững chạc hơn trong từng cử chỉ.
Một tay xách đồ, 1 tay nắm chặt tay cô, ánh mắt anh rạng rỡ tia sáng của hạnh phúc. Cô cũng hạnh phúc, cô nhìn anh cười tít mắt, chỉ thích bên anh để ríu rít, vui đùa. Anh là của cô, là của yêu thương, hạnh phúc… Chỉ những lúc như thế này, cô mới tin rằng anh thuộc về cô, hoàn toàn và trọn vẹn…
Thế nhưng… đó chỉ là quá khứ…
Vẫn con người đó, ánh mắt đó, cử chỉ đó… nhưng người con gái đi bên cạnh đã chẳng phải là Vân. Cô không khóc vì Duy, mà khóc vì sự dại khờ ngu ngơ trong quá khứ. Ngày ấy, chẳng phải cô đã chọn cách rời bỏ anh… Vậy mà cô vẫn trách anh vì chưa một lần anh níu giữ… Và bây giờ, lại thoáng chút giận hờn khi Duy dành cho ai đó yêu thương… Nếu ngày đó, Duy nắm tay cô níu lại… liệu rằng cô có buông tay…?
CÙNG CHUYÊN MỤC | [TẮT] |