Chủ nhật, 20/04/2014
Bão thường không xảy ra ở vùng núi. Bạn cứ hỏi mọi người mà xem.
Thời tiết ở vùng núi Appalachian, bang Virginia, nơi tôi sống, hứa hẹn là nơi an toàn nhất Trái Đất. Khí hậu ở đây được điều hòa bởi những rặng núi mà chúng tôi rất đỗi yêu quý, và những cơn bão hiếm hoi khi đến đây lại nhanh chóng bị “đẩy trả” lại lên cao. Từ xưa đến nay vẫn thế.
Việc đó xảy ra đêm hôm trước. Những cơn bão mạnh quét qua Alabama và 5 bang khác. Nơi tôi ở, miền Tây Nam bang Virginia, là thứ duy nhất chắn đường chúng.
Một. Hai. Ba. Bốn cơn bão lao qua biên giới bang Virginia và Tennessee và ập vào thị trấn nhỏ Glade Spring. Rồi bão vào Chilhowie, và phi đi tiếp. Nhưng hậu quả lớn nhất vẫn là ở Glade Spring, với nhiều thương vong.
Tôi vẫn rùng mình khi nhận ra rằng ai ai cũng đang nói đến chuyện sống và chết. Thị trấn của họ, cũng như thị trấn của chúng tôi. Những ngôi nhà của họ, cũng như những ngôi nhà của chúng tôi. Gia đình của họ, cũng như gia đình của chúng tôi. Những hy vọng và ước mơ của họ tan vỡ, cũng như những hy vọng và ước mơ của chúng tôi cũng sẽ tan vỡ trong hoàn cảnh tương tự. Nỗi đau của họ quá nặng nề đến mức khiến trái tim tôi nặng trĩu, và tôi nhận ra rằng chúng tôi đã có thể phải chịu sự tàn phá tương tự; bản thân tôi đã có thể phải chịu nỗi đau tương tự. Đã có thể là nhà chúng tôi bị san phẳng ngay khi chúng tôi đang ngủ. Đã có thể là gia đình chúng tôi phải chịu đau thương.
“Không ai là một hòn đảo, hoàn toàn là một mình mình” – John Donne, một nhà thơ vĩ đại, đã viết như vậy – “Mỗi người là một mảnh của lục địa, một phần của đại dương…”.
Cho nên, đối với mỗi người chúng ta vẫn đang sống khỏe mạnh mỗi ngày, mỗi sáng thức dậy chỉ tự hỏi hôm nay đến lượt ai quét nhà…, tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ nhớ biết ơn cuộc sống rằng có chuyện gì đó đã không xảy ra với mình. Tôi hy vọng chúng ta nhớ rõ, rằng một thiên tai khủng khiếp và không thể kiểm soát nào đó cũng có thể lao vào đường đi của chúng ta.
Ngay trong đêm đó, tiếng còi báo động vang lên, và rất nhiều tình nguyện viên đã lập tức lên đường. Những người lớn tuổi được kéo ra từ đống đổ nát, bởi những bàn tay trẻ tuổi, rồi họ được khoác cho những chiếc áo ấm và chăn, và được an ủi để bớt đi cảm giác khủng hoảng. Trong khi có những tình nguyện viên chăm sóc và an ủi những người đã được cứu, thì những tình nguyện viên khác lại tiếp tục di chuyển để tìm kiếm và giúp đỡ những người khác. Tất cả mọi người, bạn hãy tin tôi, tất cả mọi người có thể đều đã có mặt.
Ngày hôm sau, có những người tới từ rất xa để giúp dọn dẹp. Hàng trăm tình nguyện viên không ngừng tìm kiếm những gì còn lại. Dù chẳng còn lại gì mấy.
Không còn lại gì mấy ngoài những lời động viên, những giọt nước mắt, những bàn tay để nắm lấy. Cơ quan Quản lý Các tình huống khẩn cấp buộc phải từ chối những tình nguyện viên tiếp tục đổ về đây để giúp đỡ, vì việc dọn dẹp đã được hoàn thành quá nhanh. Những tình nguyện viên hiện tại đã bắt tay vào xây dựng lại thị trấn.
Lúc này, các tổ chức từ thiện bắt đầu nhận và chuyển các khoản đóng góp, những số tiền, những thùng hàng cứu trợ. Mỗi gia đình ở các thị trấn bên cạnh đều tìm kỹ hơn trong túi mình, trong tủ bếp nhà mình… để chia sẻ và để hàn gắn.
Bạn thấy đấy, đã không tốn quá nhiều tiền để hàn gắn vết thương của một thị trấn nhỏ. Truyền thông cũng chưa kịp làm gì nhiều. Chỉ cần mỗi người có một trái tim.
Vậy, trong tương lai, nếu cuộc sống của bạn có tổn thương, tôi hy vọng rằng bạn sẽ ở gần một ai đó hoặc một nơi nào đó giống như cộng đồng nơi tôi sống. Nơi mà việc giúp đỡ hàn gắn vết thương không chỉ là ở trách nhiệm, mà là ở trái tim của mỗi con người.