Âm thanh của hạnh phúc
- Tưởng cậu sẽ ngủ đến mai luôn ấy chứ!
- Cậu là…
- Con gái gì mà dễ ngủ vậy, ngủ được ở chỗ nắng chang chang thế này.
- Tôi ngủ ở đâu là việc của tôi!
- Này, cậu có biết là tôi đã ngồi che nắng cho cậu cả tiếng đồng hồ rồi không? Cậu phải nói gì với tôi đi chứ!
- Tôi đã nhờ cậu à?
- Thôi được rồi, là tôi tự nguyện, nhưng cậu là học sinh lớp nào vậy? Tên gì? Cậu không biết tôi là ai à?
- Sao tôi phải nói với cậu? Và tại sao tôi phải biết cậu?
- Cởi mở chút đi, đều chọn chỗ này làm nơi trốn tìm, chẳng phải cậu và tôi đều giống nhau sao?
- …
- Ngồi với tôi một chút nhé?
Những gì càng không mong chờ, sẽ càng nhanh đến. Chưa bao giờ tôi nghĩ có thể gặp cậu ấy lần nữa tại đây, khi nắng không còn vương lại một giọt nào mà chỉ để lại một màu cam nhạt trên nền trời, gió trên sân thượng lại quá lớn. Chúng tôi dựa vào một góc nhỏ khuất phía sau chiếc ụ bê tông, ngồi lặng lẽ.
Hình ảnh quấy nhiễu tâm trí tôi suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất, hoặc ít ra nó không còn vướng ảo ảnh rạng rỡ bao quanh cậu ấy mà trí nhớ tự vẽ nên, thay vào đó là cậu ấy chân thực, bằng xương bằng thịt, ngồi sát cạnh tôi như thế.
Có những cuộc gặp gỡ rất lạ kỳ, cũng có những cuộc gặp gỡ không phải là xảy ra điều gì to tát. Chỉ gặp là gặp thôi, chẳng phải điều gì khác, bỗng dưng đùng một cái cậu ấy xuất hiện, và chúng tôi quen nhau. Không phải nghĩ nhiều, cứ coi như là một lần may mắn.
- Sao hôm đó cậu lại trèo từ dưới lên đây? Cậu phải chạy trốn ai đáng sợ lắm à?
- Chạy trốn ai cơ? Tại sao tôi phải chạy trốn? Bộ dạng tôi khi đó giống người đang chạy trốn lắm à?
Thái Minh nheo nheo mắt, nghi hoặc nhìn tôi, trên môi vẫn là một nụ cười nửa miệng. Tôi đã kịp khống chế cảm xúc trước khuôn mặt hại người đó, hỏi vặn lại.
- Thế không chạy trốn thì cậu mạo hiểm trèo từ dưới lên đây làm gì? Để hóng gió à?
- Ừ, đúng là để hóng gió mà!
- Nhỡ ngã xuống thì sao?
- Làm sao ngã được!
- Tại sao không thể? Người ta xây cầu thang để cho cậu ngắm thôi à?
- Lười lắm, leo cầu thang tốn thời gian, trực tiếp trèo lên thế này có phải nhanh hơn không?
- Cậu thật không bình thường!
- Ừ tôi cũng không phủ nhận, làm gì có ai trong trường này khác biệt như tôi, ví dụ như vẻ đẹp trai độc nhất vô nhị này!
Và tôi đã quen một người như vậy khi đó, một cậu thiếu niên ngông cuồng, phóng khoáng, sở thích quái dị, lúc thì tự cao, khi thì lười biếng đến độ người khác cũng phải bó tay.
Đối lập hẳn với hình ảnh tôi nhìn thấy ngày hôm đó, đối lập hẳn với vẻ ngoài và khuôn mặt cậu ta vẫn lấy đó để trêu chọc mọi người, cậu ấy ở đây, cùng với tôi ngồi trên khoảng sân rộng rãi này, bỗng dưng khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chúng tôi như những đứa trẻ, tìm thấy góc trời của riêng mình, tìm thấy chỗ hít thở giữa không gian ngột ngạt, tìm thấy chỗ để trốn tránh, để lười biếng, để giữ kín một bí mật thú vị.
Thế nên, chúng tôi đã quen nhau. Không phải tình cờ, cũng không phải ngẫu nhiên, mà là đương nhiên phải gặp gỡ.
- Không ai nói với cậu là phải khiêm tốn với người khác một chút à?
- Tại sao? Khi mọi người đều đồng ý là tôi đẹp trai và xuất chúng? Với lại ngoài cậu ra thì tôi chưa phải nói điều này ra với bất cứ ai.
- Coi tôi như những người bình thường đi!
- Không được, bởi vì cậu còn chẳng thèm biết tôi là ai, tôi thật sự rất buồn đấy. Tôi tổn thương rồi, đau buồn rồi.
- Thôi được rồi, tôi không có trách nhiệm cải tạo cái đầu của cậu!
- Này này, phiền cậu hãy cải tạo tôi chút đi mà!
Minh chen vào thế giới nhỏ của tôi, chiếm lấy một nửa không gian mà tôi vẫn toàn quyền sở hữu, phiền phức và ồn ào, ướng bướng, con trẻ và có phần ngang ngạnh.
Ngoài mặt tôi luôn tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng trong lòng tôi không thể phủ nhận cảm giác ấm áp. Cậu bạn mà tôi vẫn tìm kiếm xuất hiện trước mắt tôi, muốn kết bạn với tôi, hơn nữa còn đối đãi với tôi khác hẳn những người bình thường.
Không biết có phải là do tôi tự tưởng tượng ra, hay chính là đứa trẻ to xác này từ trước đến nay không có cách nào bộc lộ toàn bộ bản thân mình. Đối diện với người khác bằng một khuôn mặt kiểu mẫu, một tính cách sẵn bày ra nhạt nhòa. Tuyệt đối không hề liên quan gì đến cậu bé ở bên cạnh tôi.
- Cậu lại đang nghĩ tôi là thằng ngốc?
- Sự thật thì tôi chỉ tin vào những gì tôi tận mắt thấy!
- Có phải cậu đang khinh thường tôi đúng không?
- Tự cậu nói đấy nhé, tại sao cậu cứ phải quan tâm đến việc tôi nghĩ gì trong đầu?