Anh lại để mất em nữa rồi
***
Không biết từ lúc nào, anh luôn muốn nhìn thấy nụ cười của Hoa mỗi ngày, không biết từ lúc nào anh muốn Hoa đệm những bài nhạc hay bên chiếc piano, và không biết từ lúc nào anh yêu Hoa.
Khi biết chắc chắn rằng người Hoa yêu là Phong, bạn của Huy bên nước ngoài, Huy trở nên lo ngại, anh lo lắng rằng sau này những tình cảm đơn phương của anh sẽ tan vỡ khi Phong trở về. Một suy nghĩ tiêu cực bỗng loe lói trong đầu Huy, phải đánh bật Phong ra khỏi trái tim Hoa. Anh quyết định gặp Hoa và kể đại chuyện anh quen Phong, kể rằng Phong bên đó đã có người yêu, đó là lý do vì sao những tuần gần đây Phong không gọi điện hay liên lạc facebook cho Hoa mặc dù anh biết Phong đang rất bận với dự án mới cùng công ty anh, Phong bận lắm, bận đến nỗi không gọi điện cho Hoa, bận đến nỗi không gửi những tin nhắn chúc Hoa ngủ ngon vào mỗi tối, và bận đến nỗi….quên cả những yêu thương cho Hoa. Có lẽ đây là điều Huy chờ đợi. Mỗi lần thấy Hoa đau lòng khóc, Huy cảm thấy mình vô dụng quá, cảm thấy mình kém cỏi quá, không thể xoá nhoà đi hình ảnh của Phong trong tâm trí Hoa. Anh lặng lẽ gửi những tin nhắn động viên cô, giờ nghỉ trưa anh không ăn cùng đồng nghiệp nữa mà chạy xe qua công ty đón Hoa đi ăn trưa. Tối đến anh rủ hoa đi vòng vòng dạo phố hít bụi đường cho…bổ phổ ( tất nhiên là nói đùa rồi) rồi ăn cùng Hoa những món cô thích. Anh nghĩ rằng cứ mỗi lần như vậy, dù ít hay nhiều nhưng có thể sẽ làm cho trái tim Hoa ấm dần lên. Rồi bằng cách nào đó từ cơn mưa buổi tối cuối cùng tháng 7 mà anh và Hoa trở nên gần gũi hơn vì lần vô tình tắm mưa khi đi dạo. Và bằng cách nào đó, anh và Hoa cứ có nhiều hơn những cuộc hẹn sau này, khi thì ăn trưa, ăn tối cùng, khi thì uống cà phê hay hát hò vào những buổi tối nào đó, Khi thì vắt vẻo trên ghế salon nhắn tin cho nhau, chọc nhau đôi ba điều, như kiểu ai cũng có cái tôi của mình vậy, rồi vội vã quên mau. Rồi cứ như là một giấc mơ vậy, anh bắt đầu thích Hoa đến nỗi không hề nhận ra giữa anh và Hoa có quá nhiều sự khác biệt. Hoa ưa nấu nướng một cách đơn giản nhưng phải ngon, sạch , đẹp. Còn anh cầu kỳ một chút.Hoa thích làm việc có nguyên tắc, còn anh thì linh động, chính xác và tuyệt đối, luôn là vậy. Hoa thích cái này…Còn anh thích cái kia…Cứ thế cho đến một ngày Hoa bên anh như một giấc mơ.
Ngày tổ chức đám cưới, Hoa rạng rỡ bên chiếc váy cưới màu hồng, lấp lánh đính kim tuyến. Khi cô bước ra mọi người ai cũng tấm tắc khen cô dâu xinh, duyên dáng, ai cũng nói cặp này đẹp đôi, trai tài gái sắc, gia đình môn đăng họ đối. Sau đám cưới hai người quyết định đi nghỉ tuần trăng mật dưới Nha Trang thì cũng đúng là lúc Phong đáp chuyến bay về nhà. về tới nhà tim đau thắt khi biết chuyện Hoa mới cưới, lòng tôi như tan vỡ, nước mắt cứ thế tuôn rơi, Phong chỉ muốn chạy thật nhanh tới chỗ Hoa để hỏi lý do nhưng ai lấy đều can ngăn không cho Phong đi trong lúc tâm trạng ngổn ngang thế này, sợ rằng sẽ có chuyện gì chẳng hay xảy ra. Cả tuần Phong chỉ biết ngồi lỳ một chỗ trong phòng, cơm cũng chẳng thèm ăn. Mẹ lo lắng động viên nhưng Phong không khỏi buồn phiền.
Hoa hưởng tuần trăng mật về, biết tin Phong về nước nhưng cô không thèm liên lạc, cô cố quên Phong đi để vun đắp cho hạnh phúc mới của cô. Cô từ chối mọi cuộc hẹn của Phong. Nhưng vào một buổi chiều Thu, gió khẽ mơn man thổi, cô bỗng vô tình gặp Phong như một cuộc hẹn mà ông trời sắp đặt. Cô tính không gặp và cứ thế bước đi nhưng khi nhìn thấy Phong tiều tịu, khổ sở cô đành đứng lại chào hỏi Phong.
- Em ! em đã hứa là sẽ đợi anh mà, vậy tại sao ?…
- Tôi hứa. Nhưng tôi chỉ hứa với anh của những ngày xưa kia thôi, chứ không phải là với kẻ bội tình thế kia. Anh làm tôi thất vọng quá đấy.
- Nhưng anh không hiểu, anh bội tình ? khi nào ? đồng ý là anh không liên lạc với em một thời gian, nhưng khi đó do công việc bận quá…
- Thôi anh đừng nói nữa. Anh bận ? bận tìm người yêu mới à?
- Em. Anh làm gì có.
- Thôi đành vậy. Từ nay về sau anh cũng đừng gặp tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một chút.
Nói xong Hoa vội bước nhanh, mặc kệ Phong ở lại với nỗi đau vô hạn. Quên đi em ? bằng cách nào chứ khi mà hình ảnh của em cứ mãi hiện ra trong tôi. Đành ghìm lòng tôi chúi đầu vào công việc, làm việc chăm chỉ, tối ngủ lại công ty, ăn tạm cái bánh mì cho qua bữa, có hôm tôi trở về nhà với vẻ mặt đói ngủ, mặt mày hốc hác, mẹ Phong thấy lo đành động viên con
- Thôi con ạ, Hoa nó cũng có hạnh phúc riêng rồi, con cũng tìm hạnh phúc cho mình đi, chứ mẹ thấy con cứ làm việc thế này thì con ngã gục ra đó rồi ai lo ? nghe mẹ đi
Phong không nói lời nào đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại. Ngồi tự dằn vặt bản thân.
***
Trong một lần làm việc với đối tác về dự án mới, Phong vô tình gặp Liên, cô lớp trường ngày nào thới cấp ba. Liên nhìn xinh hơn trước, cái vẻ đẹp mà cho đến bây giờ Phong mới để ý thấy từ sau l