Chủ nhật, 09/02/2014
-Khi anh chết…em hãy thay anh chăm sóc tốt cho ba mẹ nhé!
-Anh đừng nói nữa. Không được phép nói từ đó, hiểu không?
Cô hét lên ngăn anh đừng nói nữa, đôi tay ghì chặt vai anh rồi như không thể chịu đựng thêm nữa nước mắt đã rơi, đôi môi mấp máy cất lời:
-Đi gặp chị ấy đi anh. Làm thế trái tim anh sẽ đau lắm. Em xin anh được không? Em không chịu nỗi khi thấy anh tự dày vò bản thân như thế này nữa rồi. Em không làm được.
***********
Nếu tình yêu cho tôi sự ấm áp thì lời chia tay lại cho tôi sự trưởng thành. Đi nhiều quá đôi chân cũng rã rời rồi, tôi sẽ dừng chân ở đây thôi. Không phải tôi yếu đuối, vô dụng mà là vì muốn chừa lại chút an ủi cho bản thân mình. Vô số lần tôi tự nhủ tại sao không quên người đó rồi bật cười chua xót khi biết đó là điều không thể. Hôm nay tôi cũng tự chấn chỉnh lại tinh thần của mình, ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng rồi đi bộ đến trường học. Tôi nhận ra bản thân mạnh mẽ hơn bản thân nghĩ nhiều: Yêu thương cứ để nó chôn sâu trong trái tim còn cuộc sống hiện tại mới là người bạn không rời xa tôi. Tôi không muốn mẹ buồn, cứ để mọi người xung quanh không nhận ra con người vô hồn này là tốt rồi.
Lớp học nhốn nháo vì tiếng sinh viên buôn chuyện, chọc phá nhau trong giờ giải lao. Nhưng cạnh không gian vui vẻ đó lại là sự tồn tại của tôi, một mình mãi ngắm những chiếc lá vàng khô đang cố níu giữ hơi thở còn sót lại của nó. Thời gian chậm dần trôi qua, tiếng trống giục giã vang lên báo hiệu kết thúc một buổi học. Chống tay lên bàn rồi từ từ đứng dậy ra về, gió lạnh bất ngờ thổi qua làm tôi kéo cao chiếc áo khoác ngoài. Tôi rất sợ lạnh, chỉ cần trời chuyển mùa se lạnh cũng làm tôi rùng mình sờ sợ. Lòng đau thắt khi nhớ đến anh. Trước đây tôi đâu khốn đốn như thế này, anh luôn nắm bàn tay tay rồi ủ cho tay ấm. Giờ còn đâu điều hạnh phúc ấy, tôi phải làm sao để quên tất cả nó đây.
Đi thật chậm cảm nhận tiếng lá vàng xào xạt dưới chân, sao tự thấy lòng nhẹ tênh không điểm tựa thế này? Khẽ cười nhạt với suy nghĩ của chính mình, quá bi ai và nhu nhược đến nhường nào. Mạnh mẽ lên nào, coi như đó chỉ là một giấc mơ hoang đường mới xuất hiện đã vội biến mất. Nghĩ vậy tôi động viên mình, kéo hết phéc-mơ-tuya áo khoác rồi lẩn vào trong dòng người đang tất bật trên lòng đường.
Như một chương trình được lập sẵn, sáng tôi thức dậy sớm đi học rồi lại về nhà gọi điện thoại hỏi thăm mẹ để mẹ không lo lắng, xong nhiệm vụ thì ngồi một góc giở từng trang giấy trong quyển album ảnh chỉ của riêng tôi và anh. Chợt giọt nước mắt lăn dài trên má rồi vỡ vụn khi chạm vào bức ảnh dán trên đó, anh đi thật rồi. Không suy nghĩ gì thêm, tôi luống cuống mở điện thoại di động nhấn phím gọi vào dãy số vô cùng quen thuộc mà hằng đêm tôi vẫn muốn gọi. Tôi hồi hộp chờ đợi tín hiệu bắt máy nhưng thật lâu sau đầu dây bên kia mới bấm nghe máy. Không để người cầm máy alo thì tôi đã vội vã gọi thật to vào tai nghe:
-Anh ơi, em nhớ anh thì phải làm sao bây giờ? Em chịu không nỗi nữa rồi, thật sự không thể quên được anh rồi. Hoàng Tôn à, anh nói cho em biết em nên làm gì bây giờ đây? Đừng bỏ em được không anh, nếu không em sẽ phải như thế nào sống tiếp đây!
Đáp lại tôi lại chỉ lạ sự im lặng của đối phương. Anh nhẫn tâm, lạnh lùng đến thế sao?
“Tít tít…”
Tiếng ngắt kết nối cuộc gọi vang lên. Bên kia đã cắt đứt cuộc nói chuyện cũng đồng thời dập tắt ngọn lửa hi vọng còn lại trong lòng tôi.
Thẩn thờ nhìn vào màn hình điện thoại, tình yêu giờ đây đã là quá khứ không thể níu kéo được nữa rồi.Nhưng không ai biết được rằng có một người đã đau đến thương tâm khi phải tự mình gặm nhắm nỗi đau thể xác lẫn tinh thần dày vò ngày đêm. Anh cố bóp chặt lấy ngực của mình rồi cuối cùng cũng òa khóc như một đứa trẻ, giọng nghẹn lại:
-Đừng nhớ và hãy quên anh đi. Nếu em cứ mãi như vậy làm sao anh buông tay đây! Anh tham lam giữ em bên cạnh để rồi em càng đau đớn hơn thì thà anh tự chịu đựng cơn đau này còn hơn. Ông trời ơi, sao Người tàn nhẫn đến vậy? Chả lẽ tôi yêu cô ấy là có tội ư?
**********
Tôi giờ đứng trước cửa phòng bệnh số 102 nơi người tôi yêu đang chống chọi với bệnh tật, còn tôi thì lại không hề hay biết. Nếu hôm nay không đi đến cuộc hẹn với em gái anh có lẽ tôi mãi mãi hận và coi anh là kẻ thù.
-Em biết làm thế này là quá ích kỉ nhưng chị hãy hiểu cho em. Anh của em cần chị, không có chị anh ấy không thể nào sống nổi. Anh bị bệnh nặng lắm chị Nhiên ơi! Anh không cho em nói với chị nhưng em không thể trơ mắt nhìn anh mình sống trong dằn vặt và mong nhớ người anh ấy yêu được.
Đẩy nhẹ cánh cửa, hình ảnh xuất hiện trước mắt làm tôi như đánh mất cả sức lực của mình. Anh nằm đấy nhưng lại không thể nhìn thấy em mà chỉ có thể duy trì hơi thở bằng ống dưỡng khí đặc biệt.
Nhấc từng bước chân chậm chạp