Polly po-cket

Cho tôi về bên người tôi yêu…

“Nếu lỡ một ngày mình xa nhau mà anh muốn gặp lại em, thì anh sẽ tìm em ở đâu?”

“Câu hỏi ấy, hơn một năm nay rồi, tôi chưa tìm ra câu trả lời!”

[ Anh ">

Một ngày trước Noel cách đây một năm, chúng tôi lại cãi nhau…

…Như mọi lần…lại là nước mắt dành cho Mai và sự bực mình giành cho tôi…

Mai hỏi tôi:” Anh không cần em nữa à?”

Tôi trả lời:” Ừ”



Mai hỏi:” Anh nói thật chứ?”

Tôi trả lời:” Ừ!”



Những lần trước…dù đau long đến mấy, cô ấy vẫn ở lại…cố gắng…cố gắng…Cào, cấu, và ôm tôi thật chặt. Mai biết không phải tôi có ý như thế, chỉ là tôi đang bực mình nên mới nói như vậy thôi…

Nhưng lần đó…Mai không ở lại…! Lặng lẽ khép cửa phòng cho tôi rồi bước xuống nhà, tự mở cửa và dắt x era, khoá cửa rồi ném trả khoá vào nhà, nổ máy xe, vào số…Và cô ấy đi.

…Và như thế…chúng tôi xa nhau!

Một tuần sau đó, tôi vẫn không thể tim rằng chúng tôi đã chia tay. Bao nhiêu lần cãi nhau, tôi còn nói những điều quá đáng hơn thế, mà cô ấy vẫn nhẫn nhịn, vẫn làm lành trước cơ mà?!! Thế là lần cuối cùng ấy, (tại thời điểm ấy thì tôi vẫn chưa biết rằng đó là lần cuối cùng) tôi đã làm như mọi lần: chờ đợi Mai đến làm lành với tôi trước! Hiền lành và cam chịu đến ngốc ngếch: “ Anh! Em xin lỗi! Không phải vì em sai mà bởi vì em đã làm anh khó chịu!…”.

Sang đến tuần thứ hai, tôi lại nghĩ: Thôi không cần cô ấy xin lỗi nữa cũng được! Chỉ cần cô ấy tỏ ra bình thường như trước khi chúng tôi cãi nhau thế là đủ. Chỉ cần cô ấy nhắn cho tôi một cái tin vào buổi sáng:”Anh à, còn giận em không?”. Và tôi sẽ nhắn lại: “Không”. Thế nào cô ấy cũng sẽ cuống lên vì cái tin nhắn cụt ngủn ấy, và không tin rằng tôi đã xí xoá, đã hết giận cô ấy. Thể nào sau khi tan học, cô ấy cũng sẽ phi xe sang nhà tôi, chờ tôi đi học về và gặp tôi cho bằng được. Rồi nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước:” Anh nói dối! Anh vẫn giữ thái độ ấy với em còn gì?”. Rồi tôi sẽ cố giữ cái mặt lạnh tanh, kéo cô ấy vào lòng rồi mắng cô ấy đôi ba câu nữa cho thoả cái thói sĩ diện của mình!

Sang đến tuần thứ ba. Buổi sáng đầu tiên của tuần, tôi mở mắt dậy và nghĩ, hôm nay tôi phải liên lạc với cô ấy trước thôi! Chúng tôi chưa từng bao giờ cãi nhau quá 3 ngày trong suốt hơn hai năm yêu nhau! Thì đã bảo là toàn cô ấy chủ động làm lành trước còn gì! Lần này cô ấy rõ rang muốn thi gan với tôi đây! Thôi thì cứ liên lạc đã, rồi tôi sẽ xử lý cái tội bướng này của cô ấy sau! Nghĩ là thế…Nhưng để dẹp bỏ nốt cái sự sĩ diện ngu ngốc của một thằng con trai mới lớn thì phải đến buổi trưa giữa tuần tôi mới thực hiện xong. Sau khi tống đầy một bụng cơm rang cho bữa trưa, tôi mới leo lên gác nằm, gõ đi gõ lại một dòng tin nhắn:” Tối thứ bảy đi café không em?”. Tôi cứ nghĩ mãi, không biết nên để là “em” không thôi hay là “em yêu”…Sau cùng, chẳng có gì hết, tin nhắn dừng ở chữ “không”. Hôm đó là thứ năm.

Tuần thứ tư, Mai vẫn chưa trả lời tin nhắn đó! Tôi cứ tưởng khi tin nhắn gửi đi, máy tôi phải rung lên ngay tin reply của cô ấy chứ! Thế mà… Tôi chờ cả ngày hôm đó…Tự nhủ chắc Mai vứt máy đâu đó nên không nhận được. Nhưng đến hôm sau tôi bắt đầu bực mình! Vẫn còn kiêu cơ à? Lần này thấy tôi “xuống nước” trước nên cô ấy được thể à? Đã thế thì thôi, dẹp luôn!!! Đến ngày tiếp theo, tôi lại nghĩ ra đủ mọi thể loại khả năng: Cô ấy mất máy, hỏng sim, hay ốm đau gì? Chỉ có một điều đơn giản là gọi thẳng cho cô ấy thì phải mãi đến ba ngày sau tôi mới làm. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…Xin quý khách vui lòng…”. Tôi vứt điện thoại lên giường, bật máy tính online. Cả tháng rồi tôi chỉ cắm mặt cày game, không vào nick, vào blog, biết đâu…Nhưng không có tin nhắn offline nào cả! Blog cô ấy như bỏ hoang, lần update cuối cùng là cách đây cả tháng…

Tôi chồm ra giường tóm vội chiếc áo, rồi vừa chạy xuống cầu thang vừa mặc vào người. Hơn lúc nào hết, tôi giận mình ghê gớm! Đầu óc tôi không còn nghĩ được bất kỳ điều gì nữa! Lúc này tôi chỉ muốn mình đã đang ở nhà cô ấy, và bấm chuông, và nhìn thấy cô ấy. Vậy thôi…!

[ Mai ">

Buổi sáng Noel, tôi thức dậy với cặp mắt của panda. Lần nào sau khi cãi nhau xong chả vậy! Luôn là nước mắt dành cho tôi, và sự bực mình dành cho anh! Mà lí do có gì đáng kể đâu cơ chứ. Nói ra chỉ tổ thiên hạ cười! Tôi và anh thuộc diện khắc khẩu, ngồi nói chuỵện với nhau không quá dăm câu là thể nào cũng cãi nhau. Hơn hai năm yêu nhau, số lần cãi nhau nếu cộng dồn chắc phải lên đến 3 chứ số. Vậy mà cũng được hơn hai năm rồi cơ đấy…Bạn bè, dù than đến mấy, dù ủng hộ chuyện của chúng tôi đến mấy, cũng không thể giấu mãi vẻ ngán ngẩm trong đôi mắt, khi mà tuần nào cũng nhìn thấy chúng nó – là tôi – rửa mặt bằng nước mắt. Họ vẫn lắng nghe, vẫn khuyên nhủ, đôi khi chỉ im lặng chìa hết tờ giấy ăn này đến tờ giấy ăn khác cho tôi lau mặt. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mình đang làm phiền họ. Không phải là khách sáo hay cả nghĩ gì đâu, nhưng khi mà chuyện của tôi cứ như một cái bánh xe , và tôi là một con Hamster cứ miệt mài hung hục chạy vòng quanh trên cái bánh xe đó, thì rất dễ khiến người khác nhàm chán. Tôi vẫn tiếp tục làm Hamster, nhưng không ai được biết nữa. Khi tôi vui vẻ và hạnh phúc bên anh, một mình tôi hưởng. Vậy thì sao khi tôi buồn bã chán nản, bạn bè tôi lại phải hứng chịu những điều đó?

Trang: 123 Sau
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]