XtGem Forum catalog

Chuyện đêm Giáng sinh


- Này! Chúng mày đợi tao với! Đợi tao với!

Chúng chạy đến bên các chị bán hàng rong. Các chị bán những món hàng hỗn độn trong cái thúng đeo bên hông nhìn thấy chúng thì phá ra cười. Các chị vuốt má, xoa đầu chúng rồi móc cho chúng gói lạc, gói me. Chúng nhảy cỡn lên sung sướng lắm!

Phong phì cười khi thấy những đứa trẻ ấy, trông chúng thật đáng yêu và dễ thương biết chừng nào trong bộ dạng nhem nhuốc.

Những cột đèn nối dài trên hè phố, uốn lượn theo con đường rất thơ mộng. Con đường đầy ánh sáng thật huy hoàng, rực rỡ. Đèn dây mắc ngang phía trên, nhấp nháy nhấp nháy. Sao mà đẹp quá! Trong các quán ăn những con chữ như cũng biết nhảy múa, chập chờn theo tiếng nhạc mời chào mọi người. Tiếng chuông nhà thờ bắt đầu vang vọng gần xa nghe thánh thót, an lành.

“Roạt… roạt…” Ly trà sữa đã cạn chỉ còn trơ lại đá lạnh. Một bé gái bước vào quán chìa nón xin tiền mọi người. Từng người, từng người… Có người cho, cũng có người lờ đi và có người mải mê cười nói mà không biết. Phong bỏ hai nghìn vào cái nón rách của cô bé. Cô bé cúi đầu cảm ơn. Phong thấy lòng vui vui lại buồn buồn.

Tiếng gió rít trên ngọn cây và lá rơi sột soạt sao mà nghe rõ hơn cả tiếng ồn của thành phố. Phong tính tiền rồi bước ra khỏi quán. Anh muốn mượn ngày lễ này để thi vị hóa cuộc sống tẻ nhạt của anh, nhưng anh không muốn lừa dối bản thân mình thêm nữa. Anh đã biết mình phải làm gì! Anh sẽ đối diện với nó, đối diện với thực tại và vươn lên trong giá lạnh. Tất cả những hình ảnh của buổi tối chạy qua trong đầu Phong rất nhanh. Chiếc áo khoác, những con số in trước cửa phòng, những hình ô vuông sáng lên trên mặt đất, cô Tâm, Lan, cảnh người cười nói, anh dân phòng, người đàn bà bị đánh, Minh, ly trà sữa, ánh đèn rực rỡ nơi nơi, những đứa trẻ cười, các chị bán hàng rong… Anh bước, bước thật nhanh, trong đầu đã có những suy nghĩ rõ ràng hơn lúc mới ra đi. Anh nghĩ thế và anh bước, sẽ không còn lẻ loi và cô độc.

Anh ghé vào cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu bên đường, hai cánh cửa đã khép hờ chỉ để lọt vài tia sáng le lói, yếu ớt. Một cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu nép mình giữa phố Đông rộn ràng, cửa vẫn mở để đợi các con đi chơi về. Phong gọi cửa, một người đàn ông cao gầy với cặp kính trượt xuống ngang sống mũi bước ra. Phong kính cẩn chào:

- Chào chú Hòa! Chú còn bán hàng chứ?

- Cậu đi chơi đấy à! – Ông trả lời với giọng khàn khàn. – Cậu định mua gì mà trễ thế?

- Chú bán cho cháu hai… À mà, ba, ba đi chú, ba đôi găng tay bằng cao su! Loại đẹp đẹp một tí chú nhé, chứ mấy cái loại mua ở ngoài chợ dùng vài bữa đã rách.

- Cậu yên tâm. Mà tính chuyển sang nghề mổ lợn à? Ở đây từ cuộn giấy vệ sinh đến giấy chùi mép, toàn hàng hiệu cả. Cậu cứ yên tâm!

Phong bật cười. Ông bật cười.

Gió vẫn thổi. Trời càng về đêm gió càng rít và lá càng rơi. Phong bước chân trở lại xóm trọ, cả thành phố bận rộn tắt hẳn, như hòn đá chìm sâu xuống đại dương phía sau lưng anh. Không gian chìm vào tĩnh lặng. Anh thấy sao mà thân quen quá! Trước những dãy nhà trọ chỉ còn vài ô vuông sáng đèn trên mặt đất, mọi người đã đóng cửa sổ và chìm vào giấc ngủ sâu đầy mộng mị như mọi ngày vẫn như thế. Yên bình quá! Phong dừng lại hít thật sâu và thấy lòng thanh thản. Anh đã tìm thấy một thế giới cho riêng mình sau những nhọc nhằn từ thế giới chen lấn, xô bồ. Còn gì hơn những căn nhà sát vách liền tường? Phong nghĩ thế và sung sướng lắm! Anh đã tìm ra chân lí để sống đầy hy vọng, không than phiền về thế giới ngoài kia, về công việc buồn tẻ…

Lan đang ngồi trên bậc thềm trước cửa, cằm tì lên cánh tay, đôi mắt lim dim nửa ngủ nửa mơ màng. Phong đã thấy, đây đâu phải lần đầu tiên anh đi ra phố vào buổi tối. Anh biết Lan đợi anh về qua ngõ, để giả vờ là vẫn còn thức, để giả vờ hỏi anh mấy câu. Nhưng hôm nay Phong về hơi trễ, anh cảm thấy mình có lỗi với Lan. Anh bước đến, cố tình gõ giày xuống nền đất. Lan giật mình tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy đưa tay với lấy đôi đũa một cách vô thức.

- Anh Phong về rồi đấy à. Hình như bữa nay anh về trễ nhỉ? Chắc là anh đi chơi vui lắm!

Lan mỉm cười ngượng ngùng, đặt đôi đũa vào vị trí cũ vì hiểu rằng đó là hành động ngớ ngẩn. Phong muốn cười mà cũng muốn khóc.

- Ừ, vui lắm! – Phong đáp. – Chỉ tiếc là không có em. À, anh có quà cho em đây! – Phong lấy trong túi ra ba đôi găng tay bằng cao su rất dày và chắc. – Đây này! Có cái này đôi tay của em sẽ không bị lạnh khi rửa bát hay giặt quần áo, nó sẽ bảo vệ đôi tay của em trước xà phòng và dầu mỡ!

Lan tròn mắt kinh ngạc, cô thẹn thùng cầm lấy món quà mang ý nghĩa rất thực tế trong cuộc sống của gia đình cô. Lan hiểu rằng: Tình yêu không cần hoa mĩ mà cần sự quan tâm nhau chân thành, như ngày lễ Giáng Sinh cùng ngồi bên gia đình và ăn một b

Trang: Trước 123
U-ON