Teya Salat

Đề thi đẫm máu - Chương 15

Mê hồn trận

Phương Mộc bước mấy bước vượt qua bãi cỏ, đi men theo con đường nhỏ, vội vàng quay về phòng. Dưới cổng ký túc xá, Lưu Kiện Quân diện comple, đi giày da, đang nói chuyện với Đặng Lâm Nguyệt.<>
Thấy Phương Mộc đi tới, liền nhiệt tình hào hứng chào hỏi, Đặng Lâm Nguyệt cũng mỉm cười với Phương Mộc hết sức lịch sự. Phương Mộc lơ đãng vẫy vẫy tay, bước nhanh vào trong tòa lầu ký túc xá.
Khoảng 5 phút trước, Đỗ Ninh ở trong phòng gọi điện cho Phương Mộc, nói có bạn đại học tìm cậu.
Từ sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Phương Mộc hầu như không hề liên lạc với các bạn học đại học. Có người đến thăm khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.
Đẩy cửa bước vào, một người đang ngồi trên giường Phương Mộc, bỗng đứng bật dậy, vừa cười vừa nói đặc khẩu âm vùng Đại Liên: “Lão Lục, cậu về rồi à?”
Phương Mộc ngẩn người mất mấy giây, không nói lời nào, bước thẳng tới, ôm chặt người đó.
“Lão Đại!”
Lão Đại cảm thấy hơi khó xử trước sự nhiệt tình bất ngờ của Phương Mộc. Anh vỗ vỗ mấy cái vào lưng Phương Mộc: “Cậu nhóc này, cũng chẳng thay đổi gì mấy.”
Phương Mộc ngại ngùng thả tay ra, lén lút lấy tay lau lau khóe mắt ươn ướt.
“Lão Đại, sao anh lại đến đây?”
“Tôi vừa vặn đến đây công tác, bèn tiện thể đến thăm cậu. Hừ, không ngờ cổng trường Đại học J của các cậu lại bảo vệ nghiêm ngặt đến thế. Tôi phải đăng ký chứng minh thư mới được cho vào đấy.”
“Khà…khà, khoảng thời gian trước, trong trường xảy ra khá nhiều chuyện, cho nên, quản lý rất nghiêm ngặt đối với những người ngoài trường tới.”
“Ồ, có chuyện gì vậy?”
“Có hai sinh viên bị giết.” Đỗ Ninh đứng bên cạnh nói chen vào.<>
“Xì, sao mà đến đâu cũng có những chuyện thế này nhỉ?” Lão Đại nhíu mày, thấy Phương Mộc biến sắc mặt vội vàng chuyển đề tài.
“Điều kiện phòng ký túc xá của các cậu, cũng khá đấy chứ, có phải là phòng tiêu chuẩn của thạc sỹ không?”
“Đúng vậy, Lão Đại anh dạo này thế nào?”
“Khà khà, sống tạm qua ngày thôi. Cậu cũng biết đấy, bây giờ sinh viên đại học tốt nghiệp ra trường tìm việc khó khăn như thế nào.Tôi làm công việc phụ trách về luật cho một cơ quan nhà nước ở Đại Liên. Tình hình kinh doanh của đơn vị cũng không mấy sáng sủa, cho nên, chúng tôi, vừa phải thay cơ quan kiện cáo, còn phải thay cơ quan đòi nợ. Thì đây, chuyến đi lần này chính là đến đòi tiền một công ty chỗ các cậu đây.”
Phương Mộc cười: “Có còn giữ liên lạc với các anh em khác không?”
“Lão Nhị đi bộ đội rồi. Lão Đại của phòng 351 đi cùng cậu ấy nói, cậu ấy giờ là cán bộ liên cấp. Lão Ngũ, sau khi tốt nghiệp đến Quảng Châu làm luật sư, nghe nói làm ăn cũng khá lắm, nhưng tôi cũng ít liên hệ với bọn họ.”
Giọng Lão Đại trầm xuống: “Cậu cũng biết rồi đấy, sau khi xảy ra chuyện đó của Lão Tam, Lão Tứ qua đời, chính cậu cũng khó khăn lắm mới giữ được tính mạng. Sáu anh em vui vẻ là thế, giờ chỉ còn lại bốn người chúng ta. Mọi người dường như đều cùng cố ý né tránh chuyện này, chỉ mong sớm quên được nó, tự nhiên dần dần cắt đứt liên lạc.”
Phương Mộc chú ý thấy Đỗ Ninh đang dỏng tay lắng nghe, bèn kéo Lão Đại, “Đi nào, Lão Đại, khó khăn lắm anh mới tới đây được một lần, tôi mời anh đi ăn.”
Trong quán ăn nhỏ phía ngoài cổng trường, Phương Mộc và Lão Đại uống đến đỏ mặt tía tai. Dù sao cũng đã từng là anh em thân thiết, hơn hai năm không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói. Ban đầu, hai người đều tranh nhau nói, giống như là hai ông già sắp từ bỏ cõi trần, đang cố thi thố về trí nhớ của mình.
Chỉ có điều, hai người đều thận trọng né tránh vụ thảm kịch đó, ra sức hồi tưởng lại những lý luận cao siêu của một người tài giỏi nào đó và những chuyện hoang đường cười ra nước mắt. Khi không còn gì để nói hai người nhìn nhau cười và uống rượu.
Uống được kha khá, Lão Đại đột nhiên đập tay vào gáy, “Phải rồi còn có một chuyện nữa, người phóng viên đó sau đó có đến tìm cậu không?”
“Phóng viên?” Phương Mộc hơi mơ hồ, “Phóng viên nào?”
“Chẳng phải có một phóng viên muốn phỏng vấn cậu sao?” Xem ra Lão Đại còn mơ hồ hơn.
“Phỏng vấn tôi? Phỏng vấn tôi cái gì?”
“Ôi, còn có thể là cái gì nữa đây. Thì chính là chuyện của Lão Tam đấy.”
Phương Mộc bỗng chốc tỉnh táo hẳn, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Khà khà, cậu vội gì chứ. Khoảng ba tháng trước, một hôm tôi nhận được một cuộc điện thoại, anh ta nói là phóng viên của tờ báo tối của thành phố C. Anh ta hỏi tôi có phải là bạn học của cậu không, tôi nói phải.Tôi hỏi anh ta sao lại có số điện thoại của tôi, anh ta nói tìm thấy số điện thoại của tôi ở trong phần danh bạ sinh viên. Anh ta nói, anh ta muốn điều tra một chút về chuyện của Lão Tam năm đó, nói là muốn viết một bài báo về phương diện sức khỏe tâm lý của sinh viên.”
“Anh đã nói gì với anh ta?”
“Chẳng có gì, chỉ là những điều mà tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy cái người đó không quan tâm lắm đến chuyện của Lão Tam, mà ngược lại, quan tâm đến cậu hơn.”

Trang: 1234 Sau
U-ON