Phương Mộc cười, Mạnh Phàm Triết cũng đỏ bừng mặt như thể bị người khác lật tẩy bí mật.
Bữa trưa, Phương Mộc ăn rất no, lại thấy buồn ngủ. Nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa đầy một tiếng là đến giờ học buổi chiều, bèn lên trên sân thượng khu giảng đường hóng gió. Khi đi lên sân thượng, Phương Mộc mới phát hiện ra trên đó đã có một người. Là Mạnh Phàm Triết. Cậu ta ngồi trên bậc xi măng trên sân thượng, hai chân thả thõng xuống, ngắm nhìn phía xa xa, hình như đang suy ngẫm điều gì.
Phương Mộc không muốn để cậu ta nhìn thấy mình, đang định lặng lẽ rời khỏi đó, chợt nhìn thấy Mạnh Phàm Triết đột nhiên đứng bật dậy.
Cậu ta thận trọng đứng trên bậc xi măng, bậc xi măng đó rộng chưa đến 20cm, mũi giày và gót giày của cậu đã vượt ra bên ngoài. Mạnh Phàm Triết đứng lắc la lắc lư trên bậc xi măng, hai tay dang ra, hít thở sâu, như thể đã hạ quyết tâm cúi đầu xuống dưới.
Phương Mộc nín thở. Đây là tầng 7! Nhìn thẳng xuống dưới sẽ thấy gì?
Đầu người to bằng chiếc cúc áo? Chiếc xe ô tô to bằng đồ chơi trẻ em? Hay là dường như chuẩn bị trở về với đất mẹ?
Không, không thể hét gọi cậu ấy lúc này được, nếu không, chắc chắn cậu ấy sẽ bị hoảng sợ, không khéo lại rơi xuống mất.
Phương Mộc thận trọng bước lên một bước, đế giày và cát cọ vào nhau tạo nên thứ âm thanh vang vọng như sấm rền.
Thân thể Mạnh Phàm Triết lắc lư càng lúc càng mạnh, cậu đã sắp mất thăng bằng! Phương Mộc không kịp suy nghĩ, lao nhanh lên trước, nhắm trúng thắt lưng da của cậu ta, giữ thật chặt, rồi kéo cậu trở vào.
Mạnh Phàm Triết kêu lên thất thanh, rồi cùng Phương Mộc ngã nhào xuống sân thượng.
“Cậu đang làm gì thế? Muốn chết à?” Phương Mộc giận dữ nhìn khuỷu tay bị trầy xước.
“Xin, xin lỗi!” Mạnh Phàm Triết hoảng hốt ngồi bệt xuống, miệng lẩm bẩm.
Phương Mộc thấy mặt cậu ta trắng bệch, bèn giơ tay kéo cậu đứng dậy.
Chân Mạnh Phàm Triết nhũn như con chi chi, cậu run rẩy, gắng gượng đứng lên, phủi phủi bụi dính trên người, thân người lại lắc lư, như thể có thể ngã khuỵu bất cứ lúc nào.<>
Phương Mộc thở dài, dìu cậu ta đến một chiếc ghế đá trên sân thượng, lấy cốc nước trong cặp sách ra, đưa cho cậu ta. Mạnh Phàm Triết uống liền mấy ngụm, hơi thở dần ổn định trở lại.
“Cảm ơn!” Cậu ta lấy một tờ giấy ăn, lau thật kỹ miệng cốc, rồi trả lại cho Phương Mộc.
Phương Mộc cũng ngồi xuống cạnh cậu ta, rút bao thuốc ra, lấy một điếu đưa lên miệng, nghĩ một lát, rút thêm một điếu nữa, đưa cho Mạnh Phàm Triết. Mạnh Phàm Triết do dự giây lát, rồi mới giơ tay ra nhận. Vừa mới hít hơi đầu tiên, cậu đã ho sặc sụa.
Hai người cùng ngồi yên lặng, Phương Mộc hít những hơi thuốc thật sâu, Mạnh Phàm Triết chỉ nhìn chăm chăm vào điếu thuốc càng lúc càng ngắn dần trên tay mình.
“Chắc cậu nghĩ mình là thằng điên phải không?” Mãi lâu sau, Mạnh Phàm Triết mới lên tiếng trước.
“Ồ, gì cơ?”
Mạnh Phàm Triết ném mạnh mẩu thuốc, “Chắc cậu cảm thấy mình không bình thường?”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Nếu không, sao cậu không hỏi vừa nãy mình đang làm gì?”
“Ừ, được thôi, vừa nãy cậu đang làm gì?” Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
“Mình à, khà khà, thực ra cũng chẳng có gì, mình chỉ là muốn thử nghiệm một chút cảm giác sợ hãi.” Cậu ta quay sang nhìn Phương Mộc, cố tình nở nụ cười tỏ vẻ thoải mái thư thái, như thể hy vọng Phương Mộc sẽ thấy mình rất có bản lĩnh.
Phương Mộc cười, châm cho mình một điếu thuốc khác.
Mạnh Phàm Triết nhìn Phương Mộc chờ đợi, dường như chờ Phương Mộc nói những câu đại loại như: “Thì ra là thế!”, “Cậu thật rỗi hơi!”… Nhưng Phương Mộc vẫn im lặng, lúc sau mới chợt ngẩng đầu lên hỏi:
“Cậu sợ cái gì?”
Mạnh Phàm Triết há miệng kinh ngạc, nhìn Phương Mộc trừng trừng. Ánh mắt đó dường như muốn hỏi: Sao cậu lại biết?
Đương nhiên là mình biết, nếu không, lúc điểm danh, mình đã không đập vai gọi cậu.
Một người, khi anh ta cảm thấy sợ hãi đối với một sự vật, sự việc nào đó, sẽ biểu hiện ra sự quan tâm chú ý và mẫn cảm khác thường đối với sự vật, sự việc này. Đúng lúc đó, nếu đột nhiên cắt ngang sự chú ý của anh ta, sẽ khiến anh ta tiêu trừ được cảm giác sợ hãi đối với sự vật, sự việc đó trong chốc lát. Đương nhiên, cũng chỉ được trong khoảnh khắc này thôi.
Mạnh Phàm Triết có lẽ là sợ điểm danh, cho nên, khi điểm danh sẽ biểu hiện ra sự khủng hoảng, càng sợ hãi, càng không thể trả lời. Đúng lúc gọi đến tên cậu, Phương Mộc đã đập vai gọi cậu, khiến sự chú ý của cậu chuyển từ việc “điểm danh” sang Phương Mộc, tự nhiên có thể trả lời được.
Thái độ của Mạnh Phàm Triết chuyển từ kinh ngạc sang ủ dột, cậu cúi đầu không nói.
“Cậu sợ cái gì?”
Mạnh Phàm Triết ngẩng đầu, Phương Mộc nhìn thấy ánh mắt yếu đuối của cậu ta, cậu ta chăm chăm nhìn Phương Mộc hồi lâu