“Đương nhiên không thể. Nhưng tôi muốn hỏi anh một câu. Không biết anh đã từng trải nghiệm qua việc này chưa: sau khi anh nhìn thấy một người nào đó, anh liền nảy sinh thái độ yêu ghét với người đó, ví dụ, anh lập tức cảm thấy thích hoặc là ghét người đó. Hơn nữa, sau một thời gian giao tiếp, lại phát hiện ra trực giác lúc ban đầu của mình là hoàn toàn chính xác?”
“Ừ, đã từng như vậy.” Thái Vĩ nghĩ một lát, gật gật đầu.
“Anh biết tại sao lại xuất hiện hiện tượng này không?”
“Không biết!” Thái Vĩ thật thà trả lời.
Phương Mộc cười, “Đó là bởi vì trước đây anh đã từng gặp một người có dáng vẻ và tính cách giống như người này, hơn nữa, người đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong anh. Cho nên, sau khi anh gặp một người giống người đó, trong tiềm thức của anh liền “áp” những tính cách của người đó lên con người này, do đó, sẽ lập tức nảy sinh cảm giác yêu hoặc ghét đối với người này. Hơn nữa, đôi khi chúng ta có thể phát hiện ra, kiểu trực giác có vẻ duy tâm này lại rất chính xác. Điều này đã nói rõ vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Có đôi khi, những người có tính cách giống nhau, cũng có dáng vẻ giống nhau.”
Thái Vĩ nhíu mày, “Cesare Lombroso ? Kẻ phạm tội bẩm sinh?”
“Đúng vậy, trong Phạm tội nhân luận, Cesare Lombroso đúng là đã tường thuật về lý luận Kẻ phạm tội bẩm sinh, còn mạnh dạn tổng kết ra các kiểu tướng mạo của các loại tội phạm: ví dụ kẻ sát nhân thường có ánh mắt lạnh lùng, có mũi quặp diều hâu, hàm chắc khỏe, tai dài; ví dụ, kẻ trộm cắp thường có ít tóc, trán hẹp, lông mày rậm và giao nhau… Rất nhiều người đã phê phán học thuyết của ông là chủ nghĩa duy tâm, nhưng chớ nên quên rằng, Cesare Lombroso là một học giả tiêu biểu của chủ nghĩa thực chứng, những kết luận của ông đều được thiết lập trên nền tảng nghiên cứu thực chứng hết sức nghiêm ngặt. Mặc dù bị nghi là chủ nghĩa kinh nghiệm, nhưng tôi cảm thấy, lý luận Kẻ phạm tội bẩm sinh vẫn có tính khoa học nhất định. Ví dụ, khí hậu, dân tộc, văn hóa, ẩm thực đều có ảnh hưởng tới phạm tội.”
“Ví dụ xem?”
“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, vợ chồng giống nhau, anh đã từng nghe nói chưa?”
“Đương nhiên rồi!”
“Một nam một nữ, trước khi kết hôn, dáng vẻ mỗi người một khác, sau khi kết hôn thì ngày càng giống nhau. Tại sao vậy? Nguyên nhân là do hai người cùng chung sống, thói quen ăn uống và chế độ nghỉ ngơi giống nhau, cho nên sắc tố trên mặt cơ bản cũng giống nhau, vì thế, tạo cho người khác cảm giác “càng ngày càng giống”.”
“Ồ.” Thái Vĩ gật gật đầu có vẻ đang suy ngẫm.
“Trở lại nói về Mã Khải. Tôi đoán Mã Khải rất gầy, một mặt vì hung thủ đã từng giằng co kịch liệt với những phụ nữ bị hại, mặt khác, bởi tôi cảm thấy con người này khi phạm tội biểu hiện ra một kiểu tâm trạng vô cùng lo lắng, hơn nữa, loại tâm trạng lo lắng này chắc là có mối quan hệ với việc thiếu máu hay trạng thái bất thường. Thử nghĩ xem, nếu một người sống trong tâm trạng lo lắng trong một khoảng thời gian dài, chắc chắn việc ăn uống của anh ta cũng không tốt, sẽ có những dấu hiệu thiếu dinh dưỡng, cho nên, anh ta có thể là một người gầy yếu. Và một người ngay cả việc ăn uống nghỉ ngơi còn không chăm lo được, thì việc vệ sinh cá nhân càng không thể chú ý đến, cho nên, tóc dài, rối và bẩn là đặc điểm rõ nét nhất. Hơn nữa, rất có thể anh ta sống một mình, bởi nếu anh ta sống cùng với người thân, họ sẽ khuyên nhủ, hướng dẫn anh ta, để anh ta giảm bớt sự lo lắng, không đến nỗi cuối cùng ác hóa thành bệnh hoang tưởng. Thời gian phát bệnh của anh ta chắc cũng chỉ mấy năm trở lại đây, bởi vì, nếu anh ta mắc phải kiểu tâm lý bệnh thái này từ trước, anh ta đã ra tay từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay, không hề xảy ra những vụ án tương tự.”
Phương Mộc cúi đầu uống nước, rồi lại châm một điếu thuốc.
“Sát thủ liên hoàn vô tổ chức có một số tính cách đặc trưng tiêu biểu. Ví dụ, khả năng giao tiếp xã hội kém; tâm trạng lo lắng; không thể làm công việc mang tính kỹ thuật; thường là con út trong gia đình; sống độc thân, hơn nữa thường sống gần khu vực hiện trường gây án; không quan tâm đến thông tin truyền thông… Cho nên, tôi đoán hung thủ có thể sống ở khu vực gần hiện trường, mà khu Hồng Viên là khu cũ của thành phố chúng ta, rất ít căn hộ cao cấp. Hơn nữa, với trạng thái tinh thần của anh ta, không thể nào làm được công việc có thu nhập cao, cho nên, kinh tế của anh ta không cho phép anh ta mua được căn hộ cao cấp. Do đó, rất có thể anh ta sống trong căn nhà bố mẹ anh ta để lại. Bố mẹ anh ta trước đây vốn là công nhân viên của cơ quan nhà nước, vì hồi trước, chỉ có cơ quan nhà nước mới được hưởng phúc lợi phân nhà.”
Phương Mộc gẩy gẩy tàn thuốc, “Cho nên, tổng kết những điều kể trên, hung thủ là người không quá 30 tuổi, rất gầy, cẩu thả, nhà gần hiện trường vụ án, là con cái trong gia đình công nhân viên nhà nước, bị trở ngại tinh thần nghiêm trọng.”
Thái Vĩ tròn mắt nhìn P