Đêm cuối cùng của mùa đông
Thảng hoặc, chúng tôi chia nhau chiếc tai nghe nhỏ, cùng nhau nghe những giai điệu êm đềm, hoặc những bài hát của chính Quân. Hơi lạnh mùa Đông cứ thế lặng lẽ đứng lại ở bên ngoài những nốt nhạc và giọng hát của Quân.
- Tại sao cậu lại muốn làm ca sĩ?
- Vì tớ thích hát, cũng giống như cậu thích đọc sách vậy.
- ừm, tớ tin cậu sẽ làm được thôi, vì giọng hát của cậu rất đặc biệt - Tôi nói khẽ, thành thật.
Quân cười, đôi mắt màu cà phê lấp lánh niềm vui, cô bạn khẽ nắm lấy những ngón tay của tôi rồi đột ngột như khi mùa Đông kéo đến trong những cơn gió lạnh giá:
- Tớ thích Huy, thật đấy, không phải đùa đâu. - Quân hơi đỏ mặt, lần đầu tiên tôi thấy cô bạn bối rối. – Thế cậu có thích tớ không Huy, dù chỉ một chút chút ấy. - Cậu ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi.
Tôi ngẩn người vì lời bày tỏ bất ngờ. Ngay lúc đó, tôi có cảm giác toàn bộ những cơn gió lạnh buốt của mùa Đông đã ngưng đọng lại ở đâu đó xa xôi lắm, chỉ còn lại hơi ấm mỏng manh từ những ngón tay hơi chai cứng của một cô nàng chơi guitar và những tách café đắng. Bất giác tôi lại mỉm cười.
- Mà thôi, cậu không phải trả lời tớ vội, cứ từ từ suy nghĩ kĩ đã. Cậu mà bảo không thích tớ thì buồn lắm.
Quân hấp tấp xua xua tay ngăn cản ngay khi tôi mấp máy môi định nói. Tôi phì cuời, không trả lời, xoa xoa đầu cậu ấy, nhìn những tia nắng hiếm hoi của mùa Đông chấp chới nhảy múa trên ban công.
4. Qua mùạ Đông, Quân được một công ty sản xuất để mắt đến, cậu ấy được kí hợp đồng và trở thành ca sĩ như ước mơ. Cậu ấy có single đầu tay, album đầu tay, thêm một album nữa nhũng ca khúc Quân tự sáng tác. Quân không làm ở quán nữa, tôi cũng chẳng còn gặp cậu ấy nhiều như truớc. Hình ảnh Quân xuất hiện ở khắp nơi, đôi mắt kẻ màu xám khói lạ lùng với nhiều hình tuợng khác nhau, giống như cậu có có hàng trăm phép biến hóa để biến thân, chẳng có cái nào giống cái nào nhưng dù có nhìn cách nào, nhìn ở góc độ nào tôi vẫn chẳng thể tìm thấy Quân mà tôi từng biết. Cứ như chúng tôi đã cách nhau đến cả nửa vòng Trái Đất vậy...
Tôi mua album mới của Quân, mở ở quán mỗi ngày. Buổi tối, tôi đeo headphone, nằm im trong chăn nghe trọn cả album mới của Quân, tưởng tượng lại gương mặt của cậu ấy, ánh mắt lúc nào cũng hấp háy nụ cười ấm thật ấm. Quân nhắn tin vào tối muộn, khi mọi lịch trình trong ngày của Quân hoàn toàn kết thúc và vắt kiệt sức lực của cậu ấy. "Bài hát mới không tệ chứ.“. "ừm, không tệ.” “Nhưng mà tớ hơi buồn Huy ạ." “Tại sao?". "Vì không còn được giữ màu tóc đỏ nữa”. Quân reply nhanh chóng kèm theo một cái icon mếu máo buồn cười. Tôi và Quân vẫn cứ lưng chừng như vậy. Thỉnh thoảng Quân sẽ nhắn cho tôi những tin trống, hoặc chỉ có những dấu chấm kéo dài. Những lúc ấy là những lúc cậu ấy cảm thấy mệt mỏi lắm. Tôi sẽ gọi lại, chỉ để nghe đầu dây bên kia thở dài thườn thượt.
- Cậu có nghĩ là tớ đã chọn nhầm đường không?
- Tại sao cậu lại nghĩ vậy?
- Vì tự nhiên tớ nhận ra sân khấu mà tớ đang đứng không như những gì tớ nghĩ. - Quân lại thò dài lần thứ mấy thì tôi cũng không rõ, tôi nghe cả tiếng gió rì rào ở bên kia, cô bạn chắc lại chẳng để ý gì đến sức khỏe rồi.
- Này Huy, sao cậu lại tốt với tớ vậy?
- Vì chúng ta là bạn, không phải sao?
- Thế... cậu có thích tớ không? - Quân nói nhanh.
Tôi đáp tại câu hỏi của Quân bằng một sự im lặng kéo dài. Hàng trăm lần khi nghĩ về câu hỏi của Quân tôi đã tự lẩm nhẩm trong đầu câu trả lời một cách thành thật nhất “Có”. Nhưng chẳng hiểu sa vào giâu phút đó hình ảnh Quân đứng trên sân khấu với những nốt nhạc trầm bổng và đôi mắt kẻ màu khói xám lạ lẫm của Quân lại trở thành một nỗi hoang mang ngăn cách vô hình. Nó khiến những lời tôi định nói đông cứng, giống như mùa Đông đột ngột trở lại và thổi vào đó luồng không khí ảm đạm lạnh lùng.
- Vậy là tớ hiểu rồi. Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã làm bạn với một đứa kì quặc như tớ. – Không kịp nói gì nữa, tôi nghe tiếng Quân gác máy.
5. Quân không nhắn tin cho tôi nữa, chẳng phải cô gái nào cũng can đảm nói thích một ai đó trước, vậy mà thằng con trai như tôi lại không có được một phần dũng khí đó để thật dứt khoát bày tỏ tình cảm của mình.
Tôi nghe tin Quân biến mất khỏi buổi biểu diễn của chính mình khi đang đứng trên xe buýt về nhà. Đã là chuyến xe buýt cuối ngày để về nhà nhưng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi quay trở lại quán. Ít nhất, đó có thể là Quân tìm về. Dù chỉ là "có