Polaroid

Em rẽ trái, anh rẽ phải


Buổi sáng Đà Lạt sương mù mịt như lòng người lữ khách chạy khỏi quê nhà cho một hành trình không có điểm cuối. Cái lạnh bám rịn vào da thịt, buốt và xót. Hồ Xuân Hương buổi sáng khoác một lớp áo xám lặng lẽ, cảm tưởng như đang trầm ngâm ưu tư điều gì đó.

Trong suốt những ngày ở Đà Lạt, điều cô làm đầu tiên khi thức dậy chính là kiểm tra điện thoại. Chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nào cả, trừ hôm tổng đài thông báo vài dịch vụ khuyến mãi.

Cô chưa bao giờ muốn có một tình yêu mà trong đó phải đóng vai người con gái với ngay lấy điện thoại mỗi sáng rồi thả phịch xuống giường trong sự hụt hẫng thế này. Cô từng mơ, điều duy nhất muốn được làm với người mình yêu thương vào buối sáng chính là kể cho anh ấy nghe giấc mơ đêm qua của cô. Có thể là những giấc mơ ngớ ngẩn không ý nghĩa, cũng có thể là những gương mặt xa lạ nói những điều xa vời, hay những cơn ác mộng đáng sợ gặm nhấm cả đêm. Cô chỉ muốn có thể mở mắt ra, thấy gương mặt người đó ngay bên cạnh, dụi đầu vào lồng ngực trần ấm áp và bắt đầu thủ thỉ đủ thứ không đầu không đuôi, dù người đó đang còn ngủ hay đã thức.

Với trái tim của một cô gái trẻ đầy cuồng ngạo và khao khát được nâng niu như cô, H có lẽ vĩnh viễn không bao giờ đủ, bởi những gì anh dành cho cô, là vì một người không cần nữa.

Càng không đủ nên càng khao khát, cứ muốn tiến sâu tiến sâu nữa, bị thôi miên như cô bé bán diêm bị ánh lửa ấm áp mê hoặc, nếu không cẩn thận sẽ tự thiêu chết chính mình. Cho nên cô chạy trốn.

Mặc dù vậy, mỗi ngày cô vẫn nhắn cho H những cái tin không đầu không cuối, vô bổ và còn có chút điên rồ.

“H này, người ta bảo con trai Đà Lạt đẹp lắm!”

“H biết không, hôm nay em diện váy đi siêu thị.”

“H à, em mặc đẹp và ra ngoài đây, Đà Lạt lên đèn rồi.”

“H ơi, Đà Lạt mưa đấy.”

“Em kể H nghe, hôm nay em đã gặp một chàng trai, lúc em đang lúi cúi buộc lại dây giày trong nhà sách rồi bị cuốn sách ở trên kệ rơi vào đầu. Anh ta đi đến ngay lúc đó, rồi anh ta xoa đầu em. H biết là đỉnh đầu của em rất nhạy cảm và không thích bị chạm vào, nhưng em lại không khó chịu H ạ. Tại sao dây giày em cột cứ tuột hoài nhỉ? H cốt dây cho em lúc nào cũng chắc.”

Ngày thứ ba ở Đà Lạt, mọi thứ đều lững lờ đến phát điên lên được. Thời gian trôi như thể lặp lại, khúc đường xe cộ qua lại như những diễn viên thay quần áo khác rồi đóng nhiều vai. Tự nhiên cô nghe Đà Lạt thở dài, cảm thấy ngột ngạt đến mức nếu không rời khỏi thì sẽ chết ngay lập tức. Cái cảm giác của cô chẳng khác nào người không biết bơi rơi xuống nước, hoang mang, nôn nao, cuống cuồng và sợ hãi.

Đoạn đường về Bảo Lộc mưa mịt mù, từng sợi nước dài cứ đan chồng đan chéo lên tấm kính xe, vẽ lên đủ mọi hình thù ngoằn nghèo. Hai cây cần gạt nước nghiêng ngả qua lại, cố gắng xóa sạch dấu vết nước mưa để lại, nhưng cũng không cách nào làm cho tấm kiếng hoàn toàn khô ráo.

H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi thở. Anh vẫn hay bảo cô là con bé nghiện suy nghĩ đến mức hết thuốc chữa, và luôn nghĩ mọi thứ một cách nghiêm trọng lên. Nhưng anh vẫn muốn biết suy nghĩ của cô. Trong cái đầu chứa hàng trăm những điều phức tạp không ai có của cô vẫn luôn có một vài tiềm năng thu hút sự quan tâm từ anh: “Em nghĩ gì vậy?”

“Em đã nghĩ rằng, từ giờ em sẽ mang niềm vui đến cho H, thật nhiều thật nhiều.” Rồi cô cười viên mãn, như thể đã nghĩ ra một điều mà cả nhân loại chưa đủ tầm để hiểu được.

Mặt H rõ ràng đã nghệt ra khi nghe cô nói, nhưng rồi cuối cùng anh không hỏi gì thêm, chỉ cười.

Cô không rõ nụ cười khi ấy là cười cho sự trẻ con của cô, hay cười vì biết rằng cô sẽ không làm được như cô nói. Nhưng cuối cùng, đúng là cô đã không làm được như thế.

Con người ta có thể khởi điểm với một số không tròn trĩnh, nhưng không bao giờ đủ can đảm mà cho phép mình kết thúc với hai bàn tay trắng. Ở bên càng lâu, cô càng khao khát được yêu thương, càng nhạy cảm với những thay đổi ít

Trang: Trước 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]