Hẹn gặp lại cậu


Bỗng điện thoại rung…

- Tôi nói cái Hiền là cho tôi 20 phút nữa để suy nghĩ.

- Lại còn nghĩ gì nữa? Tôi thấy cái Hiền cũng tốt mà.

- Ừ, nhưng mà tôi xin 20 phút rồi, nên tôi với bà nói chuyện nốt 20 phút nhé?

20 phút không dài không ngắn. Những ngày sau đó, nó vẫn nhận được những cuộc gọi đều đặn.

- Này bà, số điện thoại cái Hiền là bao nhiêu ấy nhỉ?

- Ông phải có chứ, sao lại hỏi tôi?

- Máy tôi hỏng màn hình, chả nhìn thấy.

- …

- Này bà, đọc cho tôi số cái Hiền đi!

- Sao ông hỏi suốt vậy? Ông ghi vào chỗ nào cho dễ nhớ đi.

- Thì tôi quên mất, không được à?

Những cuộc điện thoại của bọn nó ngày càng thưa thớt. Nó lại quen với việc đi học về một mình như trước kia, trên con đường rộng thênh thang, quá nhiều nắng, quá nhiều mưa, quá nhiều gió lạnh. Mọi thứ kết thúc không có nguyên nhân, hay đơn giản là không ai nói rõ nguyên nhân, cũng đột ngột như khi bắt đầu. Nó cố gắng về thật sớm mỗi lúc đi học về, và tránh mặt Dũng.

Ngày tốt nghiệp, Dũng nói muốn chở nó về nhà. Con đường lúc nào cũng ngắn khi bọn nó đạp xe song song, giờ bỗng trở nên dài lê thê và trống rỗng. Đã mấy lần nó toan nói về một cái gì đó, nhưng từ ngữ cứ chạy đi đâu mất. Nó im lặng ngắm hàng cây chậm chạp trôi qua cùng những vòng xe. Giữa hè, phượng nở đỏ chói nhưng rời rạc, rực rỡ nhưng man mác buồn… Bọn nó hẹn nhau lần cuối để lên Hà Nội học. Nó chẳng nói gì, nhưng khẽ thì thầm khi cậu ấy vừa bước lên xe bus để đi về hướng khác: “Hẹn gặp lại cậu!”.

*

Nó mua vé chuyến sớm nhất đi Hà Nội vào sáng ngày thứ Ba để tránh cảnh chen chúc nóng nực như thường lệ. Toa tàu lác đác người, hầu hết là sinh viên. Nó ngả đầu vào ghế, nhắm mắt lại, cảm nhận những đợt gió mát rượi khi tàu xuyên qua cánh đồng. Giấc ngủ kéo đến chầm chậm cùng tiếng ồn đều đặn. Cảm giác về những ngày đạp xe với Dũng trên con đường lộng gió ùa về mạnh mẽ.

“Bộp!!” Ai đó vỗ vai làm nó giật nảy người. Nó ngước hai mí mắt vẫn còn nặng trĩu lên nhìn cho rõ. Đứng trước mặt nó là một cậu con trai dong dỏng cao với nụ cười tươi rói ngoác đến tận mang tai.

- Ngủ say thế, lớp trưởng?

Nó và Dũng chưa gặp lại nhau lần nào kể từ khi tốt nghiệp, đến giờ đã 2 năm. Dũng ngồi đối diện, hỏi han dồn dập và thao thao hằng hà sa số chuyện, còn nó lại cười sằng sặc, như thể mọi khoảng cách giữa bọn nó không hề tồn tại.

- Ông với Hiền sao rồi? – Nó chống cằm.

- Bọn tôi chia tay từ trước khi tốt nghiệp. Ngày chở bà về nhà, định nói với bà nhưng lại thôi

- Sao lại thôi?

- Vì đó chỉ là cái cớ để…

- Để gì?

- À, không có gì! – Dũng gãi tai.

- Mấy năm nay sao ông không liên lạc gì với tôi?

- Tôi vẫn tìm hiểu về bà thường xuyên đấy chứ, có điều bà không biết thôi. Bà tưởng tôi không dùng Facebook à? Nhưng tô phải đợi, để bà thấy một sự thực là chả có thằng con trai nào vừa đẹp trai tốt bụng lại vừa kể chuyện hay như tôi.

- …

- Đừng giận một “tên khùng” nào đó thi thoảng vẫn nhá máy bà vào những buổi tối cuối tuần, chỉ để nghe bà “A lô” rồi tắt máy.

- Ông thật kì cục! – Nó cười.

Dũng bỗng im lặng, không nói gì thêm. Không cười, nhưng ánh mặt cậu ấy nhìn nó vẫn đượm một niềm vui khó tả. Ừ, thì vẫn là cậu ấy. Cậu bạn không thay đổi. Vụng về pha trộn với một chút láu lỉnh. Vẻ ngoài nông nổi hòa lẫn với suy nghĩ chín chắn, xa xăm.

Loáng cái, tàu đã vào ga.

- À, quên mất. Chín rưỡi tối nay tôi sẽ gọi cho bà nhé…

Nó vẫy tay chào nụ cười ngoác đến mang tai. Bọn nó đã gặp lại, đúng như lời hẹn nó tự thì thầm với chính mình trong buổi chia tay vội vã cách đây 2 năm. Có những kết thúc và những bắt đầu lúc nào cũng bất ngờ như thế.

Nắng lên rực rỡ. Tiếng còi tàu tan dần trong gió, miên man miên man…

Trang: Trước 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]

Teya Salat