80s toys - Atari. I still have

Lời nguyền


Một chiều mưa gió kia ba con về nhà mùi rượu nồng nặc, áo quần xốc xếch. Mẹ đở ba con vào phòng rồi trắch: 
_ Sao anh nhậu nhẹt gì mà say quá độ như vậy !? Say mà dầm mưa có bữa trúng gió chết dọc đường không ai hay đó! 
_ Á a ! Cô cầu cho tui chết chứ gì ! Cô tưởng cô hay lắm à ! Cô chỉ là con bé mồ côi thôi! Tui thách cô đó! Chịu được thì ở không được thì đi đi! Không ai chứa cô đâu! Mẹ cô ấy à! Cũng là một con giết chồng thôi! Tui mà biết trước chuyện này thì đời nào tui cưới cô ! Mẹ nào con nấy mà! Dang ra cho tui đi ngủ ! Tui không cần đứa nào giúp hết! 
Ba con chửi mẹ một hồi nữa rồi nằm lăn ra ngủ như chết! Mẹ cởi thay quần áo ướt cho ông ấy, thấy trong túi có gì cồm cộm mẹ lấy ra xem! Đó là tấm hình của một cô gái trẻ ăn mặc hở hang như gái nhẩy, phía sau có đề dòng chữ " Tặng anh yêu!" và ký tên nguệch ngoặc phía dưới! Mẹ buông rơi tấm hình xuống đất! Ôm mặt khóc! Đúng rồi chẳng sai vào đâu được nữa! Ba con phản bội mẹ từ lâu mà mẹ có biết gì đâu! Đột nhiên mẹ nghe tiếng bà con ngay cạnh bên: 
_ Mẹ đã nói mà con không tin! Bây giờ con sáng mắt ra chưa !? Hãy giết chết tên phản bội kia đi! 
Mẹ như bị thôi miên, từ từ đi đến bên tủ kéo ngăn lấy cây kiếm cầm trên tay! Trong đầu mẹ nghe toàn những câu chửi rủa đay nghiến của ba con! Xen lẫn vào đó là tiếng thúc giục của bà con! Mẹ như kẻ không hồn bước lại gần ba con, rút thanh kiếm khỏi vỏ, rồi cắm phập xuống tim của kẻ bạc tình! Như một kẻ mộng du, mẹ đút thanh kiếm vào vỏ , mở cửa sau bước ra hông nhà! Mưa vẫn còn rơi xối xả, mẹ đẩy chiếc tam bản và chèo về phía quận! Mẹ không còn ai là thân nhân trên đời này cả! Mẹ chỉ theo sự hướng dẫn vô hình nào đó mà chèo ghe về quận! Trong tiềm thức mẹ có ai nói là hãy vất thanh kiếm xuống sông và mẹ làm theo lời bảo như một cái máy! Ghé ghe vào cuộc cảnh sát quận, chỉ có một viên cảnh sát ngồi gác và hút thuốc trong văn phòng! Thấy mẹ Ông ta hỏi khuya khoắt thế này mà có việc gì đến báo cảnh sát vậy! Mẹ trả lời với giọng khô cứng: 
_ Tui đâm chết chồng tui rồi! Tui đến đây để nộp mạng! 
Ông cảnh sát bán tín bán nghi không biết làm gì! Ngay lúc đó có mấy chiếc ghe cặp vào bến, mấy người hồng hộc chạy vào la lớn: 
_ Thày cò ơi! Có án mạng ở nhà ông hội đồng Bảy! Con ổng bị người ta đâm chết trong nhà! Ông mau cho người tới làm an-kết! 
Ông cảnh sát quay lại phía mẹ nói: 
_ Cô đưa tay cho tui còng mau lên! 
Rồi ông ta nhốt mẹ vào phòng giam và đánh thức mấy người khác dậy để đi theo mấy người báo tin làm an-kết! 
Hôm sau họ giải mẹ lên nhà khám tỉnh Cần Thơ đợi ngày xử ! Cũng như bà con, mẹ nhận hết lỗi và bị nhận án tử hình! Mẹ cũng được hoản ngày bắn cho tới khi sinh con! Khi sinh con ra họ mang con đi nói là làm giấy tờ và tìm người để cho ! Và rồi mẹ bị họ mang ra pháp trường bắn và mẹ cũng mang theo lời nguyền là sẽ trả thù bọn đàn ông khốn nạn trên đời này! Và con chính là kẻ thi hành lời nguyền ấy! 
Lan thấy cảm thương cho số phận của hai người, nhưng nàng không muốn vì sự hận thù của họ mà nàng phải giết chồng mình! Hơn thế nữa, Tuấn rất hiền lành! Nàng biết rỏ tính chồng vì hai người quen và tìm hiểu nhau suốt mấy năm còn ở Đại Học! Hai người thật sự yêu nhau và tự ý kết hôn với nhau, đâu có bị ép buộc, hay gả cho một người xa lạ như mẹ và bà nàng xưa kia đâu! Nàng biết Tuấn rất rỏ, một người đàn ông có trách nhiệm, yêu thương vợ và không hề dính líu đến tứ đổ tường như một số đông người có chức vị khác! Và một điểm nữa là Lan cũng yêu Tuấn tha thiết. Nàng không thể nào ra tay giết người mình yêu dấu được! 
Dầu nàng có biện bạch cách mấy đi nữa thì mẹ nàng vẫn hiện về thúc đẩy nàng làm điều đó! Về vào ban đêm không xong mẹ nàng về luôn 
nhà nàng đóng đô trong cái gương cổ trong phòng ngủ ! Mỗi khi nàng soi gương thì hình bóng mẹ nàng lại hiện ra nhắc nhở cái sứ mạng nàng phải thi hành! Nói nhẹ không xong, mẹ nàng lên tiếng đe dọa! Một sáng kia Lan thức dậy để sửa soạn bữa sáng cho vợ chồng trước khi đi làm, Tuấn cũng đã thức nhưng vẫn còn nằm rán trong giường, mắt nhắm nhưng tai vẫn nghe mọi sự chung quanh! Lan đến soi gương và Mẹ nàng hiện ra trong đó, vẫn như trước bà trách móc nàng sao không thi hành lệnh của bà! Lan bực dọc nói: 
_ Tại sao mẹ lại bắt con giết người con yêu dấu! Anh ấy có tội tình gì mà phải chết vì sự thù hận của người xưa chứ !? 
_ Đó là lời nguyền và con là người kế tự để làm việc đó! Không ai làm thay con được! Chính tay con phải dùng thanh kiếm để đâm chết người chồng của con để làm tròn lời nguyền, và con của con sau này cũng sè làm tròn lời nguyền này sau khi con bị xử chết! Đó là luật đã do bà ngoại con đã đặt ra ! Con cháu phải biết tuân theo mà thôi! 
_ Không ! Con không làm những điều vô lý đó đâu! 
Một làn ánh sáng với luồng gió mạnh phát ra từ chiếc gương thổi bắn Lan vào vách! Nàng đau đớn la lên và bất tỉnh! Tuấn nằm nghe hết mọi chuyện, khi thấy Lan bị hất văng vào tường chàng vùng dậy bế nàng lên giường! Nhìn vào gương chàng quát: 

Trang: Trước 12345
U-ON