Thứ hai, 10/02/2014
Thế là tôi dọn sang nhà chú Nam ở đường Trần Qúi Cáp. Chú tôi là sỹ quan huấn luyện viên trong trường Sỹ Quan Hải Quân Nha Trang. Gia đình chú cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thôi! Nhà chú là một căn nhà gác gỗ, vợ chồng chú ở phòng dưới còn tôi và hai đứa con trai nhỏ của chú chiếm tầng gác. Tầng này tuồng luông từ trước ra sau! Nhưng không sao ! Miễn có chổ ở là tốt rồi! Nhất là tôi không phải chạm trán với "Con Ma Thần Vòng" là êm rồi! Chiều hôm sau cô tôi lại thăm, hai cô cháu ngồi nói chuyện một lúc rồi cô tôi hỏi:
_ Đêm trước cháu vào phòng trên đó phải không?
_ Dạ ! _ tôi trả lời rồi kể cho cô biết việc tôi suýt chết vì sợi thòng lọng trong phòng đó!
_ Các bác đã dặn cháu rồi mà sao cháu chẳng chịu nghe lời ! Bác trai vì sự an toàn của gia đình đành phải đuổi cháu đi thôi! Để cô kể cho cháu nghe đầu đuôi câu chuyện thì cháu sẽ rỏ lý do!!
"Năm năm trước gia đình cô từ Saigòn chuyển về đây để làm ăn, trước đó thì bác trai đã có nhờ người quen dò hỏi mua giùm nhà ở nơi thuận tiện để có thể mở tiệm may được! Họ nói có một căn nhà đang đề bán với giá rất rẻ! Bác trai vì nôn nóng nên cũng không tìm hiểu gì cho kỹ cho nên nhờ họ mua giùm! Sau đó gia đình bác dọn về ở ! Chỉ một tuần sau là cả nhà đã nghe tiếng thì thầm nói chuyện ở trên lầu hai rồi! Bác trai bèn đi hỏi dò hàng xóm mới biết ra sự thật! Căn nhà bị ma ám cả bốn năm rồi! Cô gái đầu lòng của người chủ nhà đầu tiên đã treo cổ tự vận trong căn phòng trên lầu vì ba mẹ cô ấy nhất định không bằng lòng cho cô ta lấy một anh bạn học nghèo! Và từ đó hồn cô ta chiếm cứ căn phòng đó và phá rối người trong nhà! Gia đình cô ta phải bán nhà đi chổ khác ở ! Căn nhà này đã đổi chủ mấy lần rồi! Ai ở được một thời gian cũng phải bán tháo để đi thôi! Hai bác rất sợ nhưng bao nhiêu vốn liếng đã bỏ hết vào tiền nhà rồi, có muốn đi cũng không có chổ mà ở! Đành phải liều ở lại chứ biết làm sao đây! Nhưng mà hàng đêm nó cứ rì rầm và gây ra những tiếng động dị thường trên đó! Bác trai không có đạo, nên ông ấy đi thỉnh thày cúng về để tế hồn cho nó ! Ông thày pháp và bác trai cúng bái rì rầm trên đó cả buổi mới xong! Khi thày pháp đã về bác trai mới cho mọi người biết là bác đã hứa với hồn của cô gái là sẽ dành riêng căn phòng đó cho cô ta và sẽ cúng bái nhang đèn cho cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng phá gia đình! Từ đó cô ta không phá gì nữa! Không biết bác trai kiếm đâu ra cái hình của cô ta và đem phóng to ra rồi để trên bàn thờ trên ấy ! Chỉ có mình bác trai là ngày ngày lên nhang đèn trên đó chứ trong gia đình chẳng một ai dám bước lên lầu hai cả ! Vì cháu là con cháu trong nhà nên hai bác cho cháu ở phòng kế bên, nghĩ là chắc cô ta cũng để yên cho cháu! Nào ngờ vì tính tò mò mà cháu gây ra đại sự! Hôm qua bác trai phải lên trên đó xin lỗi và hứa là đuổi cháu đi để cô ấy vừa lòng!! Cháu cũng đừng trách bác trai nhé!"
Từ đó về sau mỗi khi có dịp tới thăm gia đình cô tôi, tôi chỉ dám lảng vảng ở nhà dưới mà thôi và không bao giờ dám ngủ lại đêm cả ! Cho đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng về cái đêm hôm đó tôi vẫn cảm thấy rờn rợn cả người !!
Chú thích:
Viết theo lời kể của một người quen hiện sống tại MA, USA
Hết