Mẹ, con đã về!
“Tút tút”
Âm thanh ngắt kết nối cứ kéo dài còn tôi như hóa đá tại chỗ. Cắn chặt môi, cố kiềm chế sự run rẩy của chính mình. Dòng kí ức chợt ùa về. Hình ảnh mẹ nắm tay tôi dẫn vào lớp một, bóng dáng mẹ ngồi dạy tôi học bài. Rồi bỗng văng vẳng đâu đây có tiếng hát ru của mẹ : “ À ơi, con ngủ cho ngoan…”
Mắt nhòe đi, giọt nước mắt lạnh lẽo chợt vỡ ào, đong đầy trên má. Tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, miệng mấp máy cố nói nên lời:
-Mẹ, mẹ , mẹ ơi…..KHÔNG………….
****
Đáp xuống sân bay, tôi lao nhanh về ngôi nhà đã xa cách năm năm trời. Taxi dừng lại trước cổng nhà màu xanh lam – nơi tôi đã rời đi để theo đuổi ước mơ, tham vọng của mình. Bước xuống xe, tôi chợt khựng lại khi thấy điều ấy- màu trắng tang tóc treo trước cửa nhà. Trái tim như bị bóp nghẹt lại, hô hấp bỗng chốc khó khăn. Tôi vô lực đứng tựa vào cổng sắt, nhắm nghiền mắt cố ép mình không nghĩ đến việc ấy. Gượng đứng dậy, từng bước chậm chạp đi vào trong nhà. Cửa không khóa, chỉ cần cái chạm nhẹ nó đã mở ra. Tôi như người lạc lõng trong màu trắng ấy. Mọi người quay lại nhìn đứa con gái đang đứng như pho tượng ở đầu cửa. Bất ngờ có, đau lòng cũng có và cả ánh mắt giận dữ của anh trai. Anh nắm chặt hai bàn tay thành quyền, kìm cơn giận xuống, gằn giọng nói:
-Tới đây đi. Mẹ…muốn gặp em.
“Cụp”
Tiếng chiếc vali va chạm nền nhà. Tôi hoảng hốt chạy xộc vào trong, đẩy ngã tất cả những ai đứng cạnh đó.
-Mẹ….
Tôi gấp gáp gọi mẹ, giọng vỡ ào. Nhưng không, mẹ nhắm mắt, không hề nghe tiếng tôi gọi. Một nỗi sợ len lỏi suy nghĩ của tôi…Không, không thể nào, mẹ chỉ mệt nên nhắm mắt ngủ mà thôi. Nghĩ vậy, tôi quỳ rụp xuống cạnh giường, bàn tay khẽ lay vai mẹ, nước mắt lặng lẽ rơi-mặn đắng, đau xe lòng.
-Con về rồi mẹ ơi! Mẹ sao thế?
-Có phải mẹ mệt nên ngủ phải không anh?
Tôi quay sang, nức nở hỏi anh. Nhưng anh không nhìn vào tôi, trên đôi mắt anh giọt lệ nóng hổi rơi trong câm lặng. Tôi thẩn thờ, chậm chạp đứng dậy, víu lấy cánh tay anh trai, lắp bắp nói:
-Anh …đừng đùa em như thế! Chả vui chút nào cả. Mẹ đang ngủ phải không anh? Anh nói đi chứ, sao không trả lời hả?
Tôi hét lên, đẩy anh đi rồi hoảng sợ ngồi xuống cầm lấy bàn tay đã không còn hơi ấm của mẹ.
-Mẹ, mẹ xem này. Con về rồi mà mẹ! Mẹ …mở mắt ra nhìn con đi.Con van mẹ, mẹ nhìn con đi mẹ.
Vừa nói, nước mắt lại không thể nào giữ được. Nó rơi trên bàn tay mẹ nhưng mẹ không hề biết. Mẹ vẫn im lặng nằm trên chiếc giường ấy. Trên gương mặt đã tái nhợt, lạnh đi ấy của mẹ hiện lên tia nuối tiếc, đau thương. Có lẽ vì con, chính giây phút cuối mẹ vẫn không thể nào gặp được. Nỗi nhớ cứ theo thời gian mà chất chứa trong lòng. Sức khỏe vì thế mà ngày càng yếu, muốn gọi điện cho đứa con nhưng lại sợ làm phiền đến công việc của nó. Ngày ba mươi Tết nào cũng ngồi ngoài ngõ vắng trông con trở về. Cái lạnh làm mẹ sực, con mẹ lại thêm một cái Tết không trở về. Mẹ đợi trong vô vọng. Người già hay lo xa vì thế mẹ lại lo lắng cho con có ăn uống đúng bữa hay không, ốm đau biết ai chăm sóc. Nhưng mẹ ơi, chính điều ấy là điều con hối hận suốt cuộc đời này. Con sống để rồi nhận ra bài học quý giá lại quá muộn màng.
Kể từ ngày ấy, tôi không cho ai đến gần mẹ. Mọi người đều khuyên nhủ nhưng tôi vẫn kiên quyết không cho ai chạm vào mẹ cả.
Cứ thấy ai tới gần, tôi lại thét lên:
-Mẹ chưa chết. Mẹ tôi chưa chết. Mẹ chỉ ngủ một lát rồi thức dậy thôi. Các người không hiểu gì cả. Tránh xa mẹ tôi ra. Tránh xa ra.
Tôi cứ khăng khăng, phủ nhận tất cả câu nói của mọi người. Tôi mệt mỏi, nằm xuống cạnh mẹ, khẽ dang đôi tay ôm chặt lấy mẹ. Nhưng mẹ lạnh, cái lạnh ấy làm tôi sợ- sợ điều mà tôi luôn gạt bỏ ra khỏi đầu. Tôi lau đi nước mắt, rúc đầu vào lòng mẹ, thì thào:
-Mẹ ơi, mẹ dậy kể cho con nghe câu chuyện “ Cô chủ không biết quý tình bạn” đi mẹ. Mẹ hát ru cho con ngủ đi mẹ. Con thèm nghe tiếng mẹ lắm! Mẹ la mắng, đánh con gì cũng được. Con chỉ cần mẹ mà thôi. Mẹ, mẹ sao không trả lời con. Con…con nhớ mẹ lắm mẹ ơi. Con phải làm sao đây hả mẹ?
Tôi khóc đến khi mệt lử thì ngất đi. Khi tỉnh dậy chợt nhận ra bản thân đang nằm trong phòng của mình. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, hoảng loạng hất vội chăn mỏng, chạy chân đất xuống lầu. Vừa chạy tôi vừa hét to:
-Mẹ, mẹ đâu? Mẹ tôi đâu rồi? Anh ơi, mẹ đâu anh? Anh đem mẹ giấu ở đâu rồi. Anh ơi, mẹ đi mất rồ. Anh ơi, mẹ…
Anh biết tôi sẽ như vậy liền nhanh chân chạy tới ôm ghì lấy tôi, giọng cầu xin:
-Anh xin em, đừng như vậy nữa. Em làm thế mẹ không thể nhắm mắt mà ra đi đâu em. Anh biết em không chịu được cú sốc này nhưng anh em ta phải cố vượt qua em à. Có như thế mẹ mới yên tâm mà yên nghỉ dưới suối vàng.