Ngồi xuống, lắng nghe và nói

Có một bộ phim tôi xem nó như thế này: Bà mẹ và cô con gái lớn ương bướng luôn cãi vã với nhau. Ngay cả lúc cô sắp cưới chồng. Bởi người chồng cô tuy tốt bụng nhưng gia thế lại trung bình. Ngày cuối cùng của cô ở nhà, họ lại cãi nhau, nhưng buổi đêm, bà lén vào phòng nhìn cô ngủ và khóc. ’’Hãy sống tốt và mạnh mẽ con gái nhá, như là con bây giờ vậy’’, bà khóc..

Có người mẹ nào lại không thương con, tôi đã nghĩ vào lúc xem bà khóc như thế.

Ái chà, nghĩ lại thì tôi đã 22 tuổi. Hai mươi hai tôi học cách ngồi xuống và nói chuyện với mẹ của mình. Thế mà chỉ cách đây có vài năm, hai mẹ con chẳng bao giờ nói chuyện được đúng nghĩa với nhau. Tôi thì quá ương bướng, bà thì quá nghiêm khắc. Người ta gọi đấy là xung đột giữa hai thế hệ. Những đứa trẻ cứ cố vùng ra khỏi sự áp đặt của bố mẹ, những người mẹ thì cố bảo bọc con khỏi những thứ mình nghĩ là không tốt của cuộc đời. Giá mà bà hiểu tôi hơn! Giá mà nó hiểu tôi hơn. Có lẽ là cả hai mẹ con đều nghĩ là như vậy.

Tôi không nhớ là từ lúc nào thì hai mẹ con ngồi xuống và bắt đầu ngồi nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ từ một ngày của lớp 12, khi tôi oà khóc và nói cho bà nghe về những điều mà mình nghĩ về cuộc sống? Hay là từ khi tôi phải vào Nam và hai mẹ con bắt đầu viết thư cho nhau? Nhưng cái bắt đầu chắc chắn là phải từ khi một người nói ra cho người kia suy nghĩ của mình. Đến bây giờ thì tôi nghĩ nó hẳn phải là như vậy. Bởi vì làm thế nào để mà người khác biết được mình suy nghĩ như thế nào nếu mình không nói ra cơ chứ. Chẳng phải là bạn hiểu tôi hơn qua những gì tôi nói và viết? Khi vẫn là một cô nhóc tôi chưa bao giờ nghĩ ra điều ấy. Cứ đơn giản là giữ trong đầu những suy nghĩ của mình về thế giới và đòi hỏi là bà phải hiểu. Ôi những cô nhóc của thời mười mấy, giá mà biết cách ngồi xuống và nói những điều mình nghĩ và thấy nhiều hơn..

Ngày hôm nay, khi hai mươi hai, tôi muốn nói chuyện với bà về rất nhiều điều. Về cuộc sống, về công việc và những chuyến đi xa. Về thế giới mà còn lạ lẫm với tôi và về những thứ bà trải nghiệm được trong đời. Và tôi muốn bà thấy rằng hai mươi hai, cô con gái của bà đã lớn biết chừng nào. Có lẽ là để bà thấy tự hào về tôi.

Khi hai tuổi tôi học cách đi. Khi hai hai tôi biết mình còn cần phải ngồi xuống, lắng nghe và nói.

U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]

XtGem Forum catalog