Polaroid

Người đợi mùa thu qua phố...

Tôi không thích những cô gái có mái tóc ngắn, tôi thích tóc dài hơn. Tóc dài óng ả gợi cho người ta một cảm giác dịu dàng và thoải mái. Mẹ tôi có mái tóc dài, chị tôi cũng vậy. Hình ảnh mái tóc dài thân thiết theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ, nó trở thành một sự ngưỡng mộ, một tình yêu cao cả và hơn nữa nó trở thành lí tưởng trong tôi. Vì vậy chẳng có gì khó hiểu khi người con gái tôi chọn nhất định phải có mái tóc dài. Nhưng rồi một mùa thu nào đó, cô gái có mái tóc ngắn đó đã đi vào đời tôi, và ở lại mãi mãi…

Tôi rời xa làng quê yên bình của tôi năm mười tám tuổi, điểm đến là một thành phố xô bồ vào loại bậc nhất. Bạn bè tôi đứa nào cũng hớn hở ra mặt bởi một làng quê yên bình được bao quanh bởi những ngọn núi chạy dài tít tắp không giữ được chân chúng. Những đôi cánh của chim trời tự do muốn bay đến những vùng đất lạ, từ ngàn xưa đến giờ những người làm trai đều vậy nên khi chúng rủ đi lên thành phố xô bồ này tôi gật đầu như trong vô thức mà không kịp suy nghĩ gì. Để rồi có những đêm nằm trằn trọc một mình trong căn phòng thuê chật hẹp, nhìn những khói thuốc mơ hồ bay tôi cảm thấy nhớ như điên, như phát cuồng một làng quê thân yêu, nơi những chiều tôi nằm dài trên bãi cỏ mượt mà nhìn đàng trâu gặm cỏ, lòng tưởng nhớ đến Huyền, cô thôn nữ có mái tóc dài duyên dáng. Những ký ức ngọt ngào của buổi rung động đầu tiên ấy bây giờ như một lưỡi dao làm tim tôi nhói buốt, những vòng thuốc miên man hòa vào khoảng trống vắng không tên, tôi nghe thời gian trôi, nghe tiếng trở mình mệt nhọc của đứa bạn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Thành phố xô bồ, từ khi đặt chân tới đứa nào cũng tất bật đi xin việc làm, rồi trôi dạt, giờ chỉ còn tôi và Thịnh. Hai thằng quyết định ở lại đây vì hai ý nghĩ khác nhau. Thịnh bảo:

- Tau sẽ cố chịu đựng một thời gian nữa, thành phố này thử thách người ta thật đấy, nhưng nếu tau không bị guồng máy của nó hất văng ra nhất định tau sẽ thành danh ở đây.

Tôi hỏi thành danh bằng cách nào. Thịnh cười rồi nhìn qua khung cửa sổ, phía bên kia là một biệt thự rất sang trọng với một vườn cây kiểng toàn loại “ cao cấp”. Nó là thằng có ý nghĩ táo bạo nhất, ngay cả việc bỏ quê lên thành phố cũng là ý tưởng của nó. Tôi thì khác, tôi ở đây vì hàng cây lá vàng chạy dọc theo con phố nhỏ, là quán cà phê với những tình khúc du dương vào những chiều mưa thu rả rích, là gì nữa, chẳng lẽ là người con gái có mái tóc ngắn đó? Không đâu. Tôi mỉm cười với ý nghĩ của mình.
Thành phố đã vào thu với những chiếc lá vàng khẽ bay trong gió, thành phố bớt ồn ả hơn. Tôi thẩn thờ đi trong một không gian bàng bạc sắc trời. Một chiều trên đường đi làm về như thế tôi đã gặp em, người con gái có mái tóc ngắn.

Đó là một cuộc gặp gỡ đặc biệt, tôi không nhớ là mình đã hốt hoảng như thế nào khi thấy em đang chuẩn bị lao vào một chiếc xe đang chạy tới. Theo phản xạ tự nhiên tôi lao ra ôm lấy em và đẩy em lên lề đường. Chưa kịp hoàn hồn thì đã nhận được một nụ cười quái gỡ của em:

- Em chỉ đùa thôi mà, anh tưởng em định tự tử sao?

Thật tình lúc đó tôi chẳng biết nói gì, nếu là người thân thì chắc tôi đã dạy cho em một bài học rồi, ít ra thì cũng một tràn những lời bức xúc của một cơn giận không thể kiềm chế được. Nhưng rồi tôi chẳng làm gì cả, cuối cùng tôi bỏ đi không thèm nhìn lại mặc cho em cứ gọi với theo xin lỗi.

- Lúc đó anh giận em lắm phải không?
- Giận chứ. Tôi cười.

Em đã hỏi tôi như vậy vào một chiều thu khi hai đứa ngồi ôn lại những kỉ niệm ngày đầu gặp nhau. Thật ra lúc đó không chỉ là giận không đâu mà còn tức nữa, tôi thấy tức khi nghĩ lòng tốt của mình đã biến thành một trò tiêu khiển của em. Nhưng có một sự thật rằng nếu thời gian có quay trở lại được thì lúc đó tôi cũng sẽ như con thiêu thân lao vào trò đùa ma quái của em, mãi mãi.

Em chờ tôi trên đường mỗi chiều, mái tóc ngắn của em lúc đó làm cho tôi thấy khó chịu, mùa thu của tôi dịu dàng còn mái tóc của em thì có cái gì đó trông rất bướng bỉnh, tôi không thích một mái tóc như vậy trong bức tranh của tôi nên mặc những lời chào, những cái vẫy tay ra hiệu tôi vẫn thản nhiên đi qua em. Nhưng rồi điều đó cũng không giữ được lâu, em thật là tinh quái, tôi nghĩ.

- Anh có phải là đàn ông không đó, em gọi với theo, đàn ông gì mà giận lâu giữ vậy.
- Cô muốn gì ở tôi nữa đây, biến tôi thành trò đùa chưa đủ à? Tôi gắt.
- Thì tôi cũng đã trả giá mấy buổi chiều đứng đợi anh nói lời xin lỗi rồi đó. Bộ không tha thứ được hả?
- Rõ là bị điên mà. Không dưng đi chọc tức người ta rồi xin lỗi.
- Thì em điên thật mà.

Không hiểu sao những lời nói thách thức ấy lại gây cho tôi một sự tò mò không cưỡng được, rồi những buổi chiều như thế cứ đến, chẳng biết tự lúc nào tôi có cái cảm giác rạo rực khi tan ca, trong đầu luôn thường trực một câu hỏi: không biết cô gái đó có đợi mình nữa không. Có lần tò mò quá tôi hỏi Thịnh:

Trang: 123 Sau
U-ON