Thứ sáu, 18/04/2014
Ngay từ lúc đầu tiên, khi nói về chuyện “cái gối ôm”, tôi biết mình sẽ sống hòa hợp được với Trâm Anh. Và quả thật đúng như thế. Tôi nhìn qua là người sống dễ chịu nhưng thật ra lại siêu khó tính vài điểm, Trâm Anh tưởng khó tính nhưng thật ra lại là người dễ chịu. Theo cách nào đó, chúng tôi vừa vặn nhau. Những thói quen của chúng tôi không ảnh hưởng gì đến đối phương như việc cô bạn thường đi ngủ sớm, nhưng tôi muốn mở đèn đọc sách hay làm gì cũng được. Hay như Trâm Anh thích mở nhạc jazz vào Chủ nhật thì tôi cũng tập trung đọc sách được như chẳng có gì. Chúng tôi thay phiên nhau đi chợ nấu cơm, những món đơn giản nhưng ngon lành, cuối tuần còn làm bánh ngọt. Trâm Anh đi dạy thêm ở nhà vài đứa nhóc cấp Hai, thỉnh thoảng vẫn qua quán trà sữa tôi đang làm đón về.
Tôi cũng hay tưới giùm những chậu hoa nhỏ cho Trâm Anh. Trong số đó có một chậu cây cô bạn cẩn thận để riêng với những chậu còn lại. Nó là chậu cây cô bạn chăm sóc kỹ càng nhất. Chắc hẳn là của một người quan trọng tặng.
*
Từ ngày tôi và Trâm Anh dọn về ở chung, tôi hay gặp Duy hơn trước. Cậu ấy hay xuất hiện ở cửa nhà và mang cho chúng tôi chút đồ ăn vặt mới mua. Thi thoảng chúng tôi nấu cơm và cậu ấy ghé qua ăn no căng bụng. Và điều đó làm tôi vui, rất nhiều.
Tôi thích Duy từ khi còn học cấp Ba. Cậu ấy trong kí ức và của bây giờ đều rất dễ thương, hay cười khiến đôi mắt một mí cũng cười theo. Duy ngồi chếch về bên tay trái, trên tôi một bàn nên khi nhìn sang tôi thường thấy góc mặt nghiêng của cậu ấy. Sau này quan sát ai tôi cũng có thói quen nhìn họ từ góc mặt nghiêng một bên từ đó mà ra. Tôi cũng thường nhìn theo cậu ấy mỗi khi tan học. Cái lưng ấy lúc nào cũng nhanh chóng mất hút sau cánh cửa. Buổi học cuối cùng của thời cấp Ba, tôi ngồi ở bàn mình lâu hơn mọi ngày, chỉ để hồi tưởng vì sợ quên mất hình ảnh ấy.
Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để ngỏ lời, lúc nào cũng tự trấn an mình chưa phải là lúc. Khi thi Đại học xong, tôi vẫn liên lạc với Duy, nên tình bạn chúng tôi không bị nhạt đi. Tôi tự nhủ mình nên đợi, cho đến lúc thích hợp.
*
Chớp mắt một cái, tôi đã ở với Trâm Anh được nửa năm. Cô ấy là người bạn cùng phòng hợp tính nhất mà tôi đã từng sống cùng từ trước tới giờ. Hai đứa có lần đùa nhau sau này tốt nghiệp rồi vẫn cứ sống cùng nhau cho đến tận khi một trong hai đứa… lấy chồng.
Nhưng những kế hoạch luôn có thể bị phá vỡ.
Cuối tuần, hai đứa rủ nhau giặt tất cả những gì có thể giặt được trong phòng. Khi đang vắt đến cái mền, tôi lỡ đá chân làm chậu cây của Trâm Anh lăn kềnh ra. Cái chậu ngoài vỡ nhưng may là vẫn có lớp đất bọc lấy rễ cây. Cậu ấy kiếm một cái chậu khác và vun đất lại cho nó, tưới nước. Chỉ hôm sau nó đã xanh tươi trở lại.
Trâm Anh thở phào.
-May quá, nó mà có làm sao chắc Duy không để cho tớ yên đâu.
Thì ra chậu cây ấy là của Duy tặng. Phát hiện đó khiến tôi choáng váng. Duy thích Trâm Anh, và cô bạn cũng thế. Chỉ là họ chưa nói ra. Thì ra những ngày cấp Ba cậu ấy luôn nhét vội sách vở vào ba lô chạy ra khỏi lớp là để đuổi theo Trâm Anh đã rời lớp trước đó. Họ nói chuyện suốt dãy hành lang, về những điều linh tinh, nên Trâm Anh mới biết nhiều về cậu ấy đến thế.
*
Mấy ngày hôm nay thấy tôi buồn, Trâm Anh mua nhiều món ăn tôi thích để sẵn. Một tối, tôi tắt đèn nhưng vẫn chưa ngủ. Tưởng Trâm Anh đã ngủ nhưng khi quay ra thì cô bạn vẫn đang mở mắt nhìn tôi.
-Có chuyện gì à? Dạo này thấy cậu cứ thế nào ấy.
-Không có gì, tớ chỉ có chuyện cần suy nghĩ thôi. Rồi sẽ đến lúc nó tự khắc nghĩ xong.
-Ừ, nếu là chuyện cá nhân tớ không can thiệp. Nhưng nếu cần thì gọi nhé.
Chúng tôi nói thêm vài chuyện linh tinh. Về những câu chuyện cấp Ba ở góc nhìn của hai đứa. Thật lạ lùng bây giờ chúng tôi thân thiết như những cô bạn gái thân nhưng ngày xưa đó lại không hề nói chuyện với nhau.
Từ hồi học cấp Ba, tôi đã luôn muốn mình là Trâm Anh. Một cô gái luôn biết mình cần làm gì, phải làm gì… Còn tôi, lúc nào cũng tự hỏi và băn khoăn nhiều thứ. Trâm Anh nghe xong, chỉ cười.
-Tớ không giống như cậu nghĩ đâu. Tớ là đứa biểu hiện trên mặt thì khác, suy nghĩ lại khác, và hành động lại khác nữa. Chỉ có cậu ngay cả nghĩ và làm cũng đều như nhau, rất thẳng thắn. Ngay cả khi sợ hãi, cậu cũng dám nói mình sợ hãi, còn tớ thì không.
-Tớ nghĩ có một điểm bọn mình giống nhau đó.
-Là gì?
-Thích một người mà không nói.
May mà