Old school Swatch Watches

Thấy gì trong gió


MƯA ĐẦU THÁNG TƯ

Mưa rào đầu Hạ rơi xối xả như đã kìm nén từ lâu lắm. Tôi nhìn ra cửa sổ ngắm những hạt nước to tạt vào khung kính rồi vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ trong veo. Tôi áp bàn tay lên kính để cảm nhận hơi lạnh và lắng nghe tiếng mưa rơi vọng rào rào từ bốn phía. Mưa giăng trắng xóa chẳng nhìn thấy mặt người, lại càng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra sau ô cửa kính tầng ba của nhà đối diện. Đã một tháng từ khi chuyển đến, tôi và Giấy Màu mới chỉ gặp nhau được vài lần và vẫn chưa có cơ hội biết tên. Tôi gọi cậu ấy là Giấy Màu, vì tôi chú ý đến cậu ấy nhờ những mảnh giấy vuông con con dán đầy trên cửa sổ.

Chiều tà, mưa ngớt. Tôi mở cửa sổ để hít đầy lồng ngực mùi hơi nước lửng lơ giữa không gian và lại gặp cậu ấy ngồi ở bàn học, chống cằm lên hai tay. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu đầy thách thức, như thể thi gan xem ai có thể phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này. Càng nhìn Giấy Màu, tôi lại càng cảm thấy cậu ấy giống như một bức tranh tương phản của tôi, có điều bức tranh ấy sinh động và rực rỡ hơn nhiều. Ào một cái, gió thổi lồng lộng làm cái rèm cửa sổ phòng tôi tung bay. Tôi đứng dậy cuộn cái rèm cho ngay ngắn rồi lại ngồi vào chỗ cũ.

- Hôm nay chẳng vui.

Giấy Màu viết bốn chữ thật to vào một tờ giấy A4 rồi giương lên cho tôi xem. Tôi trả lời bằng một dấu “?” to tướng.

- Biết vậy được rồi. Cậu ấy lại viết đúng bốn chữ như thế rồi chìa ra. Tôi phải làm gì đó, Giấy Màu đang không vui kia mà.

- Vậy tớ cũng sẽ không vui nữa.

Tôi trả lời, kèm theo icon mặt buồn như sắp khóc đến nơi. Đường phố bắt đầu lên đèn, tiếng còi xe dày đặc đan chéo nhau trong không gian, và có hai đứa nhóc dở hơi đang nói chuyện với nhau trong yên lặng. Tôi nhìn kỹ vào những mảnh giấy nhớ dán trên cửa kính, đằng sau nó chẳng có chữ viết, cũng chẳng có hình thù nào hết, chỉ là những mảnh giấy đầy màu sắc giản đơn cứ mỗi khi gió nổi là lại chuyển mình phơ phất.

Giấy Màu gửi cho tôi một cái mặt cười và viết bên dưới dòng chữ “CẢM ƠN!!!”.

- Không có gì, quà tân gia đấy!

Tôi đáp, mỉm cười với Giấy Màu và thi thoảng liếc nhìn vào những mảnh giấy nhớ trống không.

Tối hôm sau, Giấy Màu ra hiệu cho tôi lên sân thượng. Cậu ấy bảo tôi hãy mặc thêm áo khoác mỏng vì trời đêm có sương. Lúc đó là 9 giờ tối. Cả khu phố im lìm. Các nhà cửa đóng then cài kín mít. Giấy Màu lại ngồi vắt vẻo trên lan can, hai tay đút vào túi áo, thủng thẳng hỏi:

- Ở nhà một mình mãi có buồn không?

- Buồn chứ sao không. Nhưng quen mất rồi.

Giấy Màu không hỏi thêm gì nữa. Cậu ấy ngồi vắt vẻo rồi trỏ tay lên trời, nói về mấy chòm sao với những hình thù ngộ nghĩnh. Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi cậu ấy từ ban công tầng ba.

- Mẹ tớ đấy! Có ai đó gọi điện cho tớ. Lười xuống bây giờ quá!

Tôi cười.

- Này, nếu Chủ Nhật bố mẹ cậu về muộn, sang nhà tớ ăn cơm tối nhé! Tối Chủ Nhật nào mẹ tớ cũng nấu cà-ri.

- Tớ không sang đâu.

- Sao?

Tôi không nói gì cả, cũng không cười. Sao có thể qua nhà một tên con trai ăn cơm khi cả hai còn chưa biết tên nhau nữa? Sao có thể qua chỉ vì mẹ không có mặt ở nhà để nấu bữa tối.

- Nhà có mỗi mình tớ và mẹ thôi mà.

- Bố cậu đi công tác à?

- Không. Bố tớ ở với gia đình riêng của bố.

Tôi lắp bắp toan nói gì đó nhưng tất cả những gì tôi muốn nói cứ ngắc ngứ trong cổ họng. Giấy Màu không để ý tới vẻ mặt lúng túng của tôi. Cậu ấy nhảy xuống lan can rồi bảo:

- Tớ xuống đây. Ngủ ngon nhé!

Tôi chợt nhận ra sự cô đơn của mình chỉ còn là một hạt cát bé xíu.


GIẤY MÀU – MẤT TÍCH VÀ TRỞ VỀ


Sau buổi tối hôm ấy, phải đến cả tháng trời tôi không thấy tăm hơi Giấy Màu đâu, cũng chẳng thấy ánh đèn hắt ra từ đôi-mắt-kính của cậu ấy. Nơi chúng tôi ở, mọi thứ đều nhỏ nhỏ và được gói kín trong một khối bê tông hình hộp chữ nhật, chẳng ai biết đến ai và cũng chẳng ai buồn để tâm một chút đến nhau. Tôi mở cửa bước xuống dưới nhà, đường phố loang loáng nước, tôi nhìn cái dáng vẻ buồn rầu của con ngõ nhỏ, thở dài đánh thượt một cái rồi lại đi lên. Giấy Màu như bốc hơi và tôi bắt đầu cảm thấy không vui thật sự. Bất giác, tôi trở lại với khung cửa sổ của mình, bóc một tờ giấy nhớ rồi dán lên cửa sổ, dán ngay chỗ vừa tầm với chứ không có một quy luật đặc biệt nào cả. Mảnh giấy cứ phất phơ chông chênh mãi, nhưng lại chẳng rơi.

Tôi bỏ dần thói quen ngồi vào bàn học mỗi sáng sớm và nhìn ngó mông lung. Tôi cũng không mở cửa sổ ra nữa, vì tôi sợ “kiệt tác” của mình sẽ bị những cơn gió hay những đợt mưa rào làm bay mất. Chẳng mấy chốc, đôi-mắt-kính của tôi được phủ kín bởi những mảnh giấy nhớ đủ màu. Khi lỗ hổng cuối cùng bị lấp đầy, tôi đứng ra xa và ngắm lại những gì tôi đã làm sa

Trang: Trước 12
U-ON
[XÓA QUẢNG CÁO]