watch sexy videos at nza-vids!

Thích cậu một chút thôi...

Nhi ngắm nhìn mình trong bộ váy trắng trong túi đồ Nam dúi vào tay lúc nãy, một cô bé khác lạ nào đó đang mỉm cười với Nhi, nụ cười trong veo như màu nắng, mắt hiền hòa lấp lánh vui.

1. Dạo gần đây Nhi gặp một chuyện không như ý muốn, năm cuối cấp, thi cử và áp lực học hành đè nặng lên vai, thêm nữa là tình trạng mẹ trở bệnh nặng hơn, bố vẫn biền biệt chưa có tin tức hồi về nhà. Nhi gần như gục ngã. Một đứa con gái mười tám tuổi, cáng đáng hết mọi việc trong nhà, lo cho hai đứa em nhỏ… Cuộc sống của Nhi gần như chẳng có nổi một tia sáng của mặt trời. Ai đó đồng trang lứa có thể thấy một lứa tuổi mộng mơ rất đẹp, một màu hồng tươi sáng và một tương lai hứa hẹn ở phía trước, phía sau cánh cổng trung học phổ thông và trước ngưỡng cánh cổng đại học. Nhưng với Nhi thì không…

Chiều tan trường, tất tả trên đường về để lên viện thăm mẹ, Nhi nghe tiếng gọi từ phía sau của một cậu bạn trong lớp.

- Ê, đi đâu thế?

- Đi về chứ đi đâu.

Nam hỏi, Nhi quay lại đáp lời gọn lỏn. Nhi không biết sao cậu bạn lại ra bắt chuyện với mình, một người hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với đám con gái. Hơn nữa, Nhi cũng không thấy mình có mối liên quan gì lắm đến cậu bạn khi ở lớp. Ở lớp Nhi, thậm chí là ở trường mà Nhi đang học, cậu bạn ấy là hot boy gì đó, là thần tượng gì đó của bọn con gái. Nhi không quan tâm lắm, thấy bề ngoài có vẻ sáng sủa thông minh, cũng học giỏi nhưng lạnh lùng, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với mọi người.

- Lên đi tôi đèo cậu về cho.

Nhi tròn mắt, giả lảng. Chắc hẳn không phải có ý tốt đèo Nhi về, chắc chắn là có chuyện gì đó.

- Lên đi, sao đứng im đó?

- Không cần đâu, tớ tự đi được, cậu cứ đi về đường của cậu đi.

Thấy Nhi bướng bỉnh, Nam cầm cặp Nhi để vội lên giỏ xe, phóng xe đi một mạch, cô bé cứ đứng đó, mặt nghệt ra, vừa ấm ức vừa buồn cười. Bình thường chuyện Nam chủ động tiếp xúc với một cô bé nào đó đã là chuyện lạ, đằng này lại đòi đưa Nhi về nhà…

- Lên đi, người đâu bướng thế? Biết cậu lên viện thăm mẹ nên tôi cho đi nhờ, tôi cũng có việc lên đó mà.

Chạy đi được một đoạn thì Nam quay lại, nói nhanh mà tránh nhìn vào mắt Nhi, cô bé nghe xong mới tin được năm trên mười phần, đến việc lại gần và ngồi trên yên xe cũng dè chừng cậu bạn. Đợi khi Nhi ngồi xong Nam mới bắt đầu đi và nhoẻn miệng cười, tiếng huýt sáo khe khẽ hòa cùng cơn gió đầu mùa hạ, gió nóng mà đường phố cũng nóng ran, chỉ có đôi má Nhi hây hây hồng và môi Nam cứ tủm tỉm cười như thích thú.

2. Từ sau lần đó, mỗi lần tan học Nam đều chủ động chờ Nhi ở cổng trường. Bạn bè cùng lớp lấy làm lạ, bạn bè trong trường càng tò mò thắc mắc. Có không ít những tin đồn xung quanh chuyện cậu chàng hot boy tăm tia để ý đến cô bé “lọ lem” của khối lớp mười hai. Chẳng ai trong số Nhi và Nam đứng ra thanh minh, cứ mặc kệ những lời xì xầm bàn tán. Nhưng Nhi cũng thắc mắc và băn khoăn nhiều, thấy việc đi nhờ Nam như thế rõ ràng là không đúng, chẳng vì lý gì Nam lại giúp đỡ Nhi nhiều đến thế. Có lần cô bé đánh bạo hỏi.

- Nam này, cậu có người thân trên viện thật à?

- Thật chứ sao không? Cậu không tin tôi à?

Trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác luôn là phong cách của Nam. Nhi nghe thấy vậy lặng thinh, chỉ gật gật đầu rồi nhanh chóng xua đi những hồ nghi khác. Cái cách Nam nói chuyện với Nhi vẫn còn dè chừng, còn nhiều xa cách như thế, đảm bảo là cậu ấy chẳng có ý gì với Nhi cả. Vẫn là một cậu bạn lạnh lùng khi bên Nhi, một người ít nói, đôi khi trầm tư, lúc nào cũng tỏ ra không liên can gì đến cậu ấy, kể cả có việc gì đi chăng nữa. Nhi mỉm cười, lúc bấy giờ mới thở dài ra một cái vô cùng nhẹ nhõm, như thể trút bỏ được những gì trăn trở từ lâu lắm.

- Ờ, vậy bao giờ cho tớ thăm người thân với cậu nhé. Cậu cũng hay thăm mẹ tớ mà tớ lại chưa đến thăm người nhà cậu được. Tớ

vô tâm quá.

Nam lẳng lặng không trả lời bởi thật ra cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải.

Một lần đi qua văn phòng, nghe tiếng thầy chủ nhiệm và Nhi cùng nói chuyện, việc học hành của Nhi sa hút hẳn sau một thời gian, lý do là mẹ cô bạn nhập viện, bố đi biệt xứ, chẳng có tin tức hồi âm gì về cả. Một mình Nhi lo lắng cho mẹ và hai em nhỏ. Hoàn cảnh của Nhi khó khăn nhất lớp nhưng chẳng bao giờ chia sẻ với ai. Cả lớp không một ai biết chuyện của Nhi để giúp đỡ, Nam cũng vì vô tình nên mới nghe được.

Vốn dĩ người nhà Nam chẳng có ai phải vào viện cả. Chỉ vì thấy cô bạn cùng lớp ngày nào cũng vất vả đi đi về về giữa những đoạn đường nắng nôi như thế, vừa lo cho em vừa lo cho mẹ, Nam thấy cảm mến và muốn giúp đỡ Nhi. Nhưng vì sống khép mình, lại nổi tiếng lạnh lùng nên cậu chàng chẳng biết ngỏ lời giúp đỡ như thế nào cho phải, Nhi lại là cô gái nếu không có lý do chính đáng thì nhất định không nhận lời. Nam đành ngậm ngùi bịa ra một người họ hàng thân thích nào đó bị ốm phải nhập viện, thời gian dễ chừng ngang ngửa với thời gian mà mẹ Nhi ốm. Có vậy mới có lý do để ở bên cạnh giúp đỡ, cho đến khi mẹ Nhi ra viện…

Trang: 123...9 Sau
U-ON